Hắn hoàn hồn, nhếch môi cười, hơi thở ấm ấm bên tai.
Như này, sau đó như này.
Trực thăng hạ cánh trên sân thượng biệt thự của hắn, tay vẫn nắm chặt tay cô, ôm cô rất chặt.
Phòng điều khiển giống như nhiệt độ quá cao, Mạc Thanh Yên toàn thân nóng lên, cuối cùng dùng tay đẩy đẩy hắn.
Đến rồi, buông tôi ra đi.
Lệ Đình Tuyệt mới đẩy cửa phòng điều khiển ra, Mạc Thanh Yên bước xuống. Lúc Lệ Đình Tuyệt đi xuống, từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt lên vai cô.
Đau quá, để cho tôi ôm một chút.
Giọng của hắn âm trầm mị hoặc, giống như tiếng đàn violin, du dương thư thái.
Hắn hạ mắt xuống, đầu chôn ở gáy cô, hơi thở chậm rãi trở nên dồn dập.
Còn Mạc Thanh Yên hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói gì? Đau thì không phải nên đi tìm bác sĩ sao, ôm cô có tác dụng gì chứ?
Vì thế đưa tay vỗ vỗ tay hắn, "Chỉ tôi xem xem chỗ nào bị thương, ôm tôi vẫn sẽ đau, chúng ta đi bôi thuốc hoặc tìm bác sĩ trước."
Nghĩ đến hắn có một người bạn là bác sĩ, muộn như vậy tìm anh ta chắc cũng không sao.
Cô chính là thuốc giảm đau của tôi.
Hắn càng ôm cô chặt hơn, còn Mạc Thanh Yên cảm nhận rõ ràng được bắp thịt trên người hắn, vững chãi dán vào cô.
Cô vặn vẹo thân thể, "A, anh đừng như vậy, tôi sắp không thở nổi rồi."
Giống như sắp bị hắn ôm đến hòa thành một vậy, thật khó chịu.
Lệ Đình Tuyệt mới buông cô ra, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, "Đi, giúp tôi bôi thuốc."
Từ sân thượng đi thang máy xuống tầng hai, đi vào phòng hắn, vừa bước vào đã bị hắn ép lên cửa, cả thân hắn đè lên cô. Hai tay Mạc Thanh Yên đặt trên ngực hắn đẩy mạnh.
Lệ Đình Tuyệt, anh có thể đứng đắn một chút hay không?
Chỉ cần ở với hắn cùng một chỗ, tên này liền biến thành bộ dạng đó, lúc nào cũng ăn hiếp cô.
Lệ Đình Tuyệt hai mắt híp lại mang theo nguy hiểm. Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của cô, môi hắn ngày càng tiến đến.
Mạc Thanh Yên nhíu mày, quay mặt sang một bên, không muốn để hắn được như ý.
Nhìn được ra cô rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như máu. Hắn rất thích nhìn thấy cô như vậy, thật sự rất đáng yêu.
Anh còn như vậy là tôi đi đấy.
Cô đẩy hắn ra một chút, sau đó muốn mở cửa rời đi.
Lệ Đình Tuyệt đưa tay giữ cửa, con ngươi nhìn chằm chằm cô, sau đó ôm lấy bụng.
Đau, ở đâu cũng đau. những vết thương này của tôi đều là vì cô, cô định mặc kệ tôi như vậy sao?
Lúc hắn nói chuyện liền hạ mắt xuống, tất cả suy nghĩ ở đáy mắt đều bị che dấu.
Mạc Thanh Yên cắn môi, nhìn mặt hắn bây giờ biến thành mặt lợn, nhất thời có chút áy náy. Lúc đó hắn vì cứu cô, để cho cô có đủ thời gian để chạy, cho nên mới chắn ở trước mặt.
Vì thế đành dìu hắn ngồi lên giường, "Anh ngồi đây, tôi đi lấy hòm thuốc, vú Trương có ở đây không?"
Nếu như không tìm thấy hòm thuốc, cô còn có thể bảo vú Trương tìm giúp.
Lệ Đình Tuyệt nháy mắt, "Bà ấy không ở đây."
Thì ra mỗi tối hắn đều một mình ở trong ngôi biệt thự này, người này thật sự rất thích an tĩnh, thật sự là một người kì lạ.
Trải qua lần trước, cô biết được vị trí của hòm thuốc, hơn nữa đối với nhà của hắn còn rất thân thuộc, tìm cái gì cũng rất tiện.
Lúc cô cầm hòm thuốc trở lại, Lệ Đình Tuyệt tựa vào sopha, áo mở cúc, lộ ra cơ ngực cơ bụng, rõ ràng là đã đã tắm qua. Tốc độ của hắn thật sự rất nhanh, Mạc Thanh Yên nghĩ thầm.
Không tồi, quen thuộc nhà tôi như vậy, chính xác mục tiêu cô là người phụ nữ của tôi!