Angela vui vẻ, cười ngọt ngào bước đến phía cô, nhấc váy công chúa, rồi ngồi xổm xuống.
"Thật sao? An An vẫn luôn đẹp, chú Lãnh chú cũng rất đẹp trai."
Angela tuyệt đối là đại biểu của người đẹp miệng dẻo, khiến cho Lãnh Nhiên vui đến nỗi không cần, quay đầu nói với Lệ Đình Tuyệt.
"Sau này tôi phải sinh một bé gái đáng yêu như Angela."
Nghĩ rất xinh, đẹp, nở hoa. Ôm đi ra ngoài, cũng sẽ bị người khác đố kị mà chết.
Angela nói chuyện với anh, để đợi công nhân mở đồ chơi cho con bé, nghĩ đến tối sẽ đưa chúng về nhà, con bé sẽ có rất nhiều đồ chơi để chơi.
Lãnh Nhiên bước đến phía hai đứa trẻ, "Băng Khối, Dương Quang, sao các cháu không chọn?"
Hai đứa không trả lời, Lãnh Nhiên cầm lấy cái xe điều khiển, "Thích cái này sao?"
"Trẻ con."
"Vậy cái này?"
"Nhàm chán."
Cuối cùng Lãnh Nhiên xám ngắt lại đi về, lắc đầu với Lệ Đình Tuyệt.
"Hai đứa trẻ này rất khó bảo, hoàn toàn không giống những đứa trẻ bình thường."
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, thì ra lời Mạc Thanh Yên nói là sự thật, hai đứa thực sự khó thu phục.
Mấy người đi đến thành phố đồ chơi, phía trước nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết và Lưu Nguyệt Nguyệt. Lệ Đình Tuyệt đảo mắt nhìn ba đứa trẻ, nói với Lãnh Nhiên.
"Dẫn mấy đứa trẻ đến nhà hàng ăn ở bên kia đợi tôi."
Lúc đó ở chỗ hôn lễ,ba đứa trẻ này đã phá đám cưới của họ. Với tính cách của Mạc Thanh Tuyết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ba đứa.
Lưu Nguyệt Nguyệt đẩy đẩy Mạc Thanh Yên, "Em xem, bố đứa trẻ cũng đến mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh."
Tầng này đều là đồ dùng cho trẻ con và trẻ sơ sinh, vì thế nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Lệ Đình Tuyệt, anh đến là để mua đồ dùng trẻ sơ sinh, hơn nữa rất có khả năng là mua cho đứa con trong bụng cô.
Mạc Thanh Tuyết cười bước đến phía trước, "Tuyệt, Lãnh nhị thiếu gia làm sao mà đem theo trẻ con được? Ai vậy?"
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng trả lời cô, "Đứa trẻ người nhà anh ấy."
Mạc Thanh Tuyết giơ tay ôm lấy anh, muốn dựa đầu vào lòng anh, nhưng bị Lệ Đình Tuyệt tuyệt tình vứt ra, sau đó lùi lại một bước.
"Xin giữ tự trọng."
Mạc Thanh Tuyết nghiến răng, bật cười.
"Tuyệt, em biết anh yêu đứa trẻ của chúng ta, anh cũng đã tới đây, chúng ta cùng nhau đi chọn đồ cho bảo bối, một đôi giày nhỏ được không."
Vốn dĩ cô không định tới đây mua đồ, nhưng Lưu Nguyệt Nguyệt hẹn cô, cô lại không muốn từ chối. Không ngờ sẽ gặp Lệ Đình Tuyệt, cô ta rất vui.
Lệ Đình Tuyệt sớm đã biết mặt dày của cô, lúc đó nghe những câu nói này liền cười nhẹ.
"A, cô Mạc, cô nghĩ nhiều rồi, bố đứa trẻ là ai, cô còn không rõ sao?"
Nói xong anh liền quay người đi, lạnh lùng và tuyệt tình.
Mạc Thanh Tuyết nghiến răng, đứa trẻ này cô không thể giữ lại. Nếu không sau 3 tháng, anh nhất định sẽ dẫn cô đi xét nghiệm ADN, lúc đó cô không còn cách nào nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô tối sầm lại, trong lòng cũng có chủ đích.
Mạc Thanh Yên tới nhà hàng ăn, đã là 2 tiếng rồi. Con đói đến mức không chịu được, Lệ Đình Tuyệt bảo bọn họ đưa đồ lên, bảo bọn trẻ ăn trước.
"Xin lỗi, em tới muộn".
Angela cầm lấy cái thìa, miệng nhỏ há ra, ăn rất vui. Nghe tiếng của mẹ, ngẩng đầu lên.
"Tiểu Yên, An An đói lắm rồi, không đợi mẹ đến."
Mạc Thanh Yên xoa đầu con bé, "Ăn đi, không cần đợi mẹ."
Lệ Đình Tuyệt kéo tay cô ngồi bên cạnh mình, Mạc Thanh Yên nhanh chóng nhìn hai đứa trẻ, vẫn may, bọn họ cúi đầu dùng món, không nhìn thấy cô.
Cô dùng tay cấu anh, bảo anh giữ khoảng cách với cô.
...Phiếu mau đến