Hoá ra anh họ còn nhớ tôi cứ tưởng anh quên rồi chứ.
Nói xong anh ta một mình uống một ly, trong ánh mắt đem sẫm lộ vẻ mất mát, anh ta nghĩ rằng với loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ khiến Lệ Đình Tuyệt lộ sơ hở nhưng không ngờ lại không có.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lệ Dạ Kiêu, đối với trực giác của bản thân chưa từng thay đổi.
Bỏ thuốc độc mãn tính có dược tính mười năm mà không ngờ anh không chết. Điều này khiến anh ta hoàn toàn không thấu.
Anh ta đoán rằng chỉ có một khả năng, mấy năm ra nước ngoài du học, anh ta được con cáo già kia đổi thành thái tử. Sau khi về nước không những tính tính thay đổi lớn còn biến thành người vô cùng cẩn thận.
Lệ Đình Tuyệt hút hết một điếu và nhìn thời gian cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa liền bỏ vào gạt tàn rồi đứng dậy.
Phải đi rồi, mấy người cứ từ từ mà uống, ngày mai tôi phải đi công tác có chuyến bay lúc sáng sớm.
Lãnh Nhiên quan sát cục diện thế này cũng cảm thấy nhàm chán vô vị liền vỗ Ngôn Ngọc, "Chúng ta cũng đi thôi, ngày mai còn phải đi làm."
Sau đó nhìn về phía Lệ Dạ Kiêu, "Nhị thiếu, từ từ uống nhé, tính bằng tài khoản của tôi được rồi.
."
Ba người trước sau ra khỏi phòng bao, Lệ Đình Tuyệt mang một thân hàn khí tiến vào thang máy.
Đêm nay thiếu chút nữa liền......
Anh tựa vào vách thang máy và nhắm mắt lại, cửa thang máy bị mở ra. Lãnh Nhiên cùng Ngôn Ngọc đi vào liền thấy anh nhăn mắt.
Tuyệt, không phải cậu uống nhiều rồi chứ?
Lệ Đình Tuyệt mới chậm rãi mở mắt, trong cặp mắt thâm thuý là sự kiên định lãnh khốc.
Ừm
Anh ừm nhẹ một tiếng, sau đó đứng vững, hai tay đút túi, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tuyệt, những lời Lệ Nhị thiếu nói trong tối nay thật sự kỳ lạ, vì sao tự nhiên lại hỏi cậu những điều đó? Chẳng lẽ muốn tạo quan hệ tốt với cậu, muốn cùng cậu huynh đệ tình thâm hả?
Lãnh Nhiên cười nói, sau đó nhướn mày với Ngôn Ngọc.
Ngôn Ngọc nhún vai, "Quỷ mới biết."
Thang máy dừng ở gara, mấy người đang đi đến chỗ xe mình để thì đột nhiên một cô gái chạy tới giữ lấy Lãnh Nhiên, "Anh...... Anh, vì sao anh phải tránh mặt em?"
Cô gái nói xong thì bắt đầu khóc, Lệ Đình Kiêu và Ngôn Ngọc trao đổi ánh mắt, hai người quả thật bất đắc dĩ. Tên nhóc này ngày ngày đổi phụ nữ, cùng phụ nữ qua lại chỉ trong ba ngày nên thường xuyên có người đến tìm anh ta làm loạn khiến hai người cũng thành quen.
Lãnh Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của cô gái cũng hoảng sợ, cô ta vẫn còn là sinh viên, một lần say rượu ngoài ý muốn. Cô ta cố tình nói đã ngủ với cô ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô ta, sau đó hôm nào cũng đến nhà anh ta làm phiền.
Anh không vui cau mày, nhìn về phía Ngôn Ngọc cùng Lệ Dạ Kiêu xin cứu trợ.
Hai người đều lắc đầu, chỉ xem náo nhiệt với bộ dáng không quan tâm.
Bạn xấu, mấy người chính là đám bạn xấu.
Lãnh Nhiên chỉ vào bọn họ mắng một câu, sau đó đổi thành khuôn mặt tươi cười, cầm lấy tay cô gái.
Cô tên gì nhỉ?
Cô gái ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, "Băng Kì."
Lãnh Nhiên ho nhẹ hai tiếng, "Băng Kì, đêm đó thật sự không phải cố ý, hai người chúng ta đều là anh tình tôi nguyện, cho nên sau này cứ coi như không biết đi, tôi chưa từng nghĩ sẽ tìm bạn gái cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn."
Băng Kì nghe được lời anh nói, "Huhu......" Một tiếng lại tiếp tục khóc.
Lệ Đình Tuyệt và Ngôn Ngọc nhíu mày, xem ra lần này tiểu tử này chọc phải phiền phức rồi, thích khóc như vậy, vừa nhìn là dáng vẻ của học sinh tiểu học? Tóc buộc đuôi ngựa cùng khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp với thân thể bé con đầy đặn.
Người này, khẩu vị này cũng quá nặng đi?
Lãnh Nhiên khóc không ra nước mắt, sớm biết bám người như vậy anh ta mới không đụng vào đâu.
Tôi sẽ cho cô tiền, xe, hoặc là túi sách, sau này đừng tìm tôi dây dưa nữa được không?
Anh bắt đầu bỏ ví tiền ra, cô gái rốt cục ngừng khóc, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Em có thai rồi.