"A…. " Vì có thể nhìn thấy cô, anh chỉ có thể như vậy.
Lệ Đình Tuyệt lên xe, nhanh chóng rời khỏi nhà của Mạc Thanh Yên, hướng về phía trung tâm thành phố. Mạc Thanh Yên nhìn trên đường, đều thấy cặp cặp tình nhân, trong tay cầm hoa, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Cô cũng cười vô cùng đẹp, Lệ Đình Tuyệt ghé mắt, ánh mắt cố định tại khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô. Trong đôi mắt đều là ý cười ấm áp. Nếu là năm năm trước anh gặp được cô, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô trải qua những tháng ngày kinh khủng đó.
Trong nháy mắt thất thần, anh liền nghe thấy một tiếng động "Bành" cực lớn. Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên cả kinh, hét lên một tiếng.
" A, đụng trúng rồi."
Bởi người đàn ông nào đó bị nụ cười ngọt ngào của cô gái bên cạnh mê hoặc, nên gây ra tai nạn rồi. Nhưng Lệ Đình Tuyệt lại một mặt trấn định. Đưa cô đi lên vỉa hè an toàn, sau đó vuốt vuốt tóc của cô.
"Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh."
Mạc Thanh Yên lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Lệ Đình Tuyệt không thể không nghĩ đến lần trước, cái lần mà anh giả vờ bị xe đâm. Cô quả thực đã sợ hãi đến mức không thể phân rõ giả thật, phụ nữ khi đối mặt với loại tình huống này, đều cần có chỗ dựa vào.
"Yên tâm, đợi anh."
Chủ của chiếc xe phía trước bước xuống xe. Khi nhìn thấy là chiếc Bentley, liền mắng ầm lên, cảm thấy có thể giở trò sư tử ngoạm rồi.
Gã đàn ông muốn nắm cổ áo của Lệ Đình Tuyệt, nhưng bởi vì anh quá cao, bản thân với không tới, nên đổi thành nắm quần áo anh.
"Mày đâm hư xe tao rồi, bồi thường tiền."
Mạc Thanh Yên nhìn thấy gã đàn ông đó ồn ào như vậy có chút lo lắng. Dù sao Lệ Đình Tuyệt có thể chưa từng tiếp xúc với loại người này. Vừa nghĩ muốn đi giúp anh, nhưng lại thấy Lệ Đình Tuyệt không khách khí hất tay gã ra.
"Đừng chạm vào tôi, nếu không anh cái gì cũng không nhận được."
Âm thanh lạnh đến thấu xương, Mạc Thanh Yên nhịn không được bật cười. Người đàn ông này, rõ ràng là anh sai, khí thế ngược lại không giảm chút nào, cảm thấy dường như người ta mới là người sai vậy.
Không thể không bội phục khí thế của Lệ Đình Tuyệt, đến cô cũng không thể học được.
Lúc này cảnh sát đến, gã đàn ông bắt đầu tố cáo tội lỗi của Lệ Đình Tuyệt với cảnh sát, lại thêm mắm dặm muối vài phần.
Cảnh sát tiến lại, cung kính gọi Lệ Đình Tuyệt một tiếng: "Lệ tiên sinh."
Lệ Đình Tuyệt đã gọi điện thoại xong rồi, nói với cảnh sát: "Trợ lý của tôi sau 5 phút nữa sẽ đến, anh ta đến giải quyết, tôi hiện tại còn có việc, phải đi trước."
Cảnh sát hiểu ý, khẽ gật đầu. Lệ Đình Tuyệt liền đi về phía Mạc Thanh Yên, gã đàn ông kia sốt ruột.
"Này đồng chí cảnh sát, anh ta muốn bỏ trốn rồi."
Chuẩn bị đuổi theo bắt người, cảnh sát liền ngăn gã lại.
Tay Mạc Thanh Yên bị anh nắm lấy. Cô quay đầu nhìn lại, tâm trạng gã đàn ông kia dường như càng lúc càng dữ dội rồi.
" Lệ Đình Tuyệt, chúng ta cứ vậy mà đi sao?"
Lệ Đình Tuyệt ôm cô vào lòng: "Nguyên Thành sẽ đến giải quyết, chuyện nhỏ, không cần lo lắng."
Chỉ là một vụ tai nạn giao thông nhỏ, tên kia muốn tiền cũng được, muốn kiện cũng được, đoàn luật sư của Lệ thị cũng không phải là ăn chay.
Hai người bởi vì gặp sự cố giao thông này, nên dắt tay đi bộ. Nhìn thấy từng cặp ôm hôn bên đường, Mạc Thanh Yên ngốc rồi. Bàn tay to lớn của Lệ Đình Tuyệt ôm cô vào lòng "Sao vậy? Ngưỡng mộ sao?"
Mạc Thanh Yên gật gật đầu, trước kia cô xem qua những hình ảnh như vậy, đều rất ngưỡng mộ. Những năm tháng thanh xuân, có thể cùng người mình yêu hôn nhau, thật sự là rất tuyệt vời. Mà cô bỏ lỡ rồi, trước cứ nghĩ mãi mãi đều không thể có được người yêu cô như vậy.
Bước chân Lệ Đình Tuyệt dừng lại, chạm vào ánh mắt của cô, cúi đầu muốn hôn.
Tim của Mạc Thanh Yên đập càng nhanh, mau chóng nâng tay ngăn chặn môi của anh.
"Không, đừng mà." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, ý cười trên khóe môi xinh đẹp tựa như đóa hoa đang nở