"Tiểu Yên, cô muốn đi đâu?"
Ngôn Ngọc phát hiện hành động của cô không đúng, nhìn thấy cô giận đùng đùng, liền đi theo.
Thích thúc nhìn thấy cô, liền gọi lại.
"Đại tiểu thư, Lão Thái Gia tìm người."
Mạc Thanh Yên lúc này rất gấp, thế nhưng ông nội ở đó cô cũng không thể không tới, vì vậy đành cắn răng. Để cho bản thân bình tĩnh lại, ít nhất Bạch Mạn Cầm ở chỗ này, bà ta nếu như dám làm gì Angela, cô nhất định giết ả.
Cô đi theo Thích thúc đến bên cạnh lão gia, Lệ lão gia cũng ở đây, Lệ Dạ Kiêu đứng ở phía sau Lệ lão gia.
"Tiểu Yên, đến đây gặp Lệ gia gia, còn có Lệ Nhị thiếu gia."
Mạc Thanh Yên thần sắc tự nhiên cùng hai người chào hỏi, Lệ lão gia chỉ chỉ Lệ Dạ Kiêu
"Lão Nhị nhà ông, mặc dù không lợi hại như đại ca, nhưng cũng rất được ông yêu thương, mấy người trẻ tuổi bọn con nói chuyện đi, ông đem nó giao cho con đó."
Mạc Thanh Yên khẽ gật đầu, "Xin chào Nhị thiếu gia!"
Nghĩ đến hắn cùng Mạc Thanh Tuyết cùng một ruột, cô liền đối với hắn không có nửa phần hảo cảm. Nghĩ đến lần trước, cô đến gần hắn.
"Tiểu Kiêu tử, đừng quên ai là chủ nhân của anh. Nếu không, một số tấm ảnh nào đó có thể sẽ xuất hiện trên màn hình hôm nay."
Nói xong cô nở nụ cười, mà Lệ Dạ Kiêu sắc mặt tái xanh, nha đầu này dám uy hiếp hắn, đây tuyệt đối là người đầu tiên.
Nhưng nghĩ tới bức ánh chụp lại ngày đó bị cô lăng nhục như thế, chỉ có thể thu lại tất cả sát khí, ít nhất hắn muốn giữ lại tôn nghiêm.
Lão gia thích sĩ diện, hắn tuyệt không thể xuất hiện vụ bê bối như thế, nếu không vị trí người thừa kế nhà họ Lệ hắn càng khó đạt được.
Lệ Dạ Kiêu chỉ có thể nghe lời cô, theo cô rời khỏi người của hai lão gia.
Khách khứa trong sảnh trò chuyện với nhau rất vui, người khiêu vũ rất nhiều. Bạch Mạn Cầm vẫn đang tìm Mạc Thanh Tuyết, thế nhưng cuối cùng chỉ gặp được người cùng cô nói chuyện, cho nên gấp gáp vô cùng.
Mạc Thanh Yên cùng Lệ Dạ Kiêu song song đi tới, cô nhỏ giọng nói.
"Giúp tôi gọi Bạch Mạn Cầm lại, tôi có việc hỏi bà ta."
Nói xong cô chỉ chỉ vườn hoa bên ngoài, nơi đó người ít, đúng lúc có thể chất vấn mụ già đó việc của Angela.
Lệ Dạ Kiêu nhìn thấy cô giống như phân phó hạ nhân, rất khó chịu. Tức tới gân xanh trên trán đều nổi lên.
"Mạc Thanh Yên, tôi không phải người hầu của cô, đừng có dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi."
"Nhưng tôi là chủ nhân của anh."
Cô lắc lắc điện thoại trong tay, cảnh cáo hắn, điểm yếu của anh đang nằm trong tay tôi. Ánh mắt của cô và hắn đối kháng, mang theo vài tia khí lạnh.
Ai kêu anh bắt cóc tôi, giúp Mạc Thanh Tuyết, cái này chính là báo ứng của anh.
Lệ Dạ Kiêu hai tay nắm chặt, sau đó xoay người đi tìm Bạch Mạn Cầm.
Mạc Thanh Yên đi về hướng vườn hoa, mới đi mấy bước liền nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ "Chính là cô ta, chính là cô ta tối qua lừa tôi lên giường, sau đó lén trộm đồ của tôi."
Một người đàn ông dáng dấp hèn mọn, mang theo mấy cảnh sát chỉ Mạc Thanh Tuyết tố cáo.
Mạc Thanh Tuyết ngẩn người, sau đó cao ngạo ngẩng đầu.
"Thôi đi, anh xấu như vậy, tôi sẽ lừa anh lên giường sao? Buồn cười. Nói tôi lén trộm đồ, bản tiểu thư không thiếu tiền."
Mạc Thanh Tuyết mặc dù ưa thích cùng nam nhân làm loạn, nhưng phẩm vị cũng sẽ không kém đến loại tình trạng này, cô thế nhưng thích đẹp trai. Mặt hàng này, cho cô cô đều không thèm.
Người đàn ông nhìn thấy cô kiêu căng như vậy, nháy mắt liền tức giận "Cô cũng không có gì đặc biệt, tối qua cũng không biết là ai cứng rắn quấn lấy tôi, đem ví tiền của tôi giao ra đây."
Sau đó nói với cảnh sát sau lưng: "Chính là cô ta, lấy sắc gạt tiền."
Cảnh sát liền đem Mạc Thanh Tuyết bắt lại "Mang đi."
Mạc Thanh Tuyết hoảng sợ "Này, các người không thể tin hắn bắt người bậy bạ được."