Mạc Thanh Yên giơ tay che mặt, cô phát hiện, trước mặt người đàn ông này, cô liền trở nên không giống chính mình rồi. Năm năm qua cô từ đó đến nay không tỏ ra yếu kém, không hề rơi lệ trước mặt bất kỳ ai.
Nhưng trước mặt hắn, cô lại trở nên yếu đuối, ngay cả tâm tình đều không giấu được.
Càng nghĩ càng buồn, cô làm sao có thể vì người đàn ông này mà vứt bỏ tất cả kiên cường rồi.
Lệ Đình Tuyệt nhìn cô càng khóc càng thương tâm, nhẹ thở ra một hơi, nghiêng người nằm xuống, ôm cô vào trong lòng.
Đừng khóc nữa, không bắt nạt em nữa.
Hắn hôn lên đỉnh đầu cô, nhưng không biết tại sao? Nhìn thấy người phụ nữ này khóc, tim hắn liền đau như dao cắt.
Mac Thanh Yên chôn mặt vào lòng hắn, tùy ý để nước mắt rơi. Nhiều năm không khóc như vậy, khóc xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bất tri bất giác liền ngủ gật.
Nhìn thấy cô khóc đỏ cả mắt, Lệ Đình Tuyệt hờ hững nói.
Tiểu Yên, khi nào thì em mới có thể tiếp nhận tôi?
Giống như đã qua thật lâu, lại giống như gần ngay trước mắt, hắn lần đầu tiên phát hiện, cũng có việc mà bản thân không thể làm được.
Ngày hôm sau, bà của Lệ Đình Tuyệt sáng sớm đã đến nhà hắn, vừa vào cửa, nhìn thấy mẹ Trương, liền hỏi.
Tuyệt đâu?
Người cháu trai này của bà, bình thường thức dậy rất sớm, công việc lại bận, bà đau lòng. Vì vậy nhìn thấy nó không đi thăm mình, bản thân bà liền đến xem hắn vậy.
Mẹ Trương buổi tối đều ở đây, cho nên không biết tối qua Mạc Thanh Yên đến. Vì thế cười hỏi bà "Lão phu nhân, thiếu gia hôm nay có thể vẫn chưa dậy."
Bình thường giờ này hắn đã xuống lầu dùng bữa sáng rồi, hôm nay lại còn đang ngủ, thật là hiếm có.
Lệ lão thái thái cho người làm lấy những thứ mang đến đem vào bếp, bà đi lên lầu.
Ta đi gọi nó dậy.
Bởi vì bảy giờ rưỡi rồi, nó mà còn không dậy, sẽ đến muộn mất.
Lệ lão thái thái đi vào phòng của Lệ Đình Tuyệt, vừa muốn mở cửa gọi hắn, liền nhìn thấy trong lòng hắn có tóc của phụ nữ, trên mặt lộ ra nụ cười. Sớm đã mong nhìn thấy nó kết hôn sinh con, hiện tại tốt rồi.
Nhìn xem quần áo đầy đất, liền biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, một trận kích động. Theo tính toán chín tháng sau chính là có thể ôm chắt rồi, vì thế bà cẩn thận lùi về phía sau.
Ôi….
Một khi vui vẻ, liền không chú ý, lui trúng cạnh giường. Đau đến nổi bà giật mình kêu ra một tiếng, lại vội vàng che miệng lại.
Nhưng hai người trên giường đều mở mắt, Mạc Thanh Yên nhìn thấy một bà lão tóc bạc, che miệng đứng tại chân giường. Bị dọa tới mức ngồi thẳng dậy, cái chăn rơi xuống, lộ ra cảnh tượng trước ngực, cô bị dọa tới mức hét lên một tiếng.
A....
Sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lệ Đình Tuyệt, mới giật mình nhớ ra, tối qua bọn họ…. nơi này là nhà của hắn. Vậy, bà lão này là ai?
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy dáng vẻ vừa sợ vừa xấu hổ của cô, khuôn mặt nhỏ sắp đỏ đến chảy máu, kéo chăn che thân mình.
Bởi vì bị cô đoạt lấy chăn, hắn ngược lại lộ ra nửa thân trên cường tráng, vì thế cười tà khí một tiếng, một phen ôm vào lòng giúp cô che mặt.
Bà nội, cô ấy xấu hổ rồi, bà đến phòng ăn đợi tụi con.
Gương mặt bà đầy ý cười, từ ánh mắt của bà nhìn Mạc Thanh Yên, nhìn ra được bà nội rất thích cô.
Được được, bà lão này liền ra ngoài.
Bà nhã nhặn quay người đi ra cửa, Lệ Đình Tuyệt nhắc nhở nói.
Lần sau tiến vào nhớ gõ cửa.
Thói quen này của bà, dường như trước giờ chưa từng thay đổi. Tiến vào phòng của Lệ Đình Tuyệt, đều không gõ cửa bao giờ. Cảm thấy hắn là đứa cháu bà thương yêu nhất nên không có gì là bí mật.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mạc Thanh Yên đẩy hắn: "Lệ Đình Tuyệt, bà nội anh khẳng định đã hiểu lầm rồi."
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, nở nụ cười nhẹ.
Đúng lúc bỏ qua bước giới thiệu cô với bà nội, ký ức của bà đối với cô nhất định vẫn còn mới mẻ.