Mạc Thanh Tuyết chuẩn bị cầm điện thoại, " Tôi sẽ tự đền."
Sau đó hung hăng khoét đôi mắt sợ hãi của Bạch Nguyệt Quang, buông tay chặt tay phải, cô đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Tê....
Cứ cố chịu đựng, lấy điện thoại trong túi.
Mạc Thanh Yên thấy cô ấy vẫn muốn báo án, luôn miệng nói, "Chị, lần trước cục cảnh sát đến sao rồi? Tách nào lại muốn thử nghiệm lần nữa, nhưng mà đi vào rất có thể mất 24h mới có thể đi ra, chị không cần tay nữa sao?"
Mạc Thanh Tuyết nghĩ đến lần trước, đến bố cũng không thể kéo cô ra ngoài được, biết được đằng sau tiểu nha đầu này có hậu thuẫn, vì thế tắt luôn điện thoại.
Mạc, Thanh, Yên.
Nàng la lên một tiếng, cô ta nhất định không tha cho cô đâu. Cứ đợi mà xem, đợi đến khi cô ta cướp Lệ Đình Tuyệt, cô mới có có cách để trừng trị cô ta.
Trần Bang Thiển, "Yên Nhi, chúng ta đi dạo tiếp thôi."
Cô lấy thẻ ra quẹt, nhân vân cửa hàng đều vô cùng thận trọng, không dám đắc tội với hai cô. Quả thực rất đáng sợ, tay run run như bị bệnh, vì thế liền nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó cẩn trọng đưa cho hai người.
Hai người lúc thông qua Mạc Thanh Tuyết, Trần Bang Thiển xinh đẹp lạnh lùng lướt qua khuôn mặt đang biến sắc.
Bắt nạt Tiểu Yên sẽ có kết cục như thế, về sau cô mà còn dám bắt nạt cô ấy, tôi và anh trai tôi sẽ không nương tay đâu.
Mạc Thanh Tuyết đương nhiên không phục, nhưng cô biết sự tàn nhẫn của Trần Bang Thiển, cô ấy đáng sợ như thế, cô ta và đám huynh đệ chắc chắn còn đáng sợ hơn gấp n lần, vì thế cúi đầu không dám nhìn bọn họ.
Mạc Thanh Yên khẽ cười một tiếng:" Thiển Thiển, cậu vẫn bướng bỉnh như thế."
Ở Tuyên Thành, tiểu nha đầu này là một tiểu bá vương, chẳng có chuyện gì mà cô ấy không dám làm, không ngờ rằng, tới Lâm Thành, cái khí phách của cô không đổi chút nào.
Trần Bang Thiển kéo tay cô, " Ai bảo cô ấy dám động phải Tiểu Yên xinh đẹp của chúng ta chứ."
Nói xong nhìn hướng về phía Bạch Nguyệt Quang, cả cơ thể cô run lên, rất sợ cô ấy sẽ ra tay.
Cô đưa cô ấy đi bệnh viện, tiền viện phí ta sẽ trả, đến nơi đưa hóa đơn cho Tiểu Yên, tôi sẽ có thể nhìn thấy.
Sau đó liền kéo Mạc Thanh Yên đi, không thể hiểu nổi người này lại ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Tập đoàn Lệ Thị, phòng hội nghị xa hoa, sáng ngời và rộng rãi, các thành viên hội đồng quản trị ngồi đầy rồi.
Lúc này cửa phòng mở, Lệ Đình Tuyệt từ Nguyên Thành đẩy đi vào.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, 3 ngày nay tổng đài không đến, thì ra bởi vì vấn đề về sức khỏe.
Lệ Đình Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đen, ngồi thẳng. Trên khuôn mặt không chút biểu cảm, người đàn ông này dù có ngồi xr lăn thì cũng vô cùng đẹp trai, có thể thấy ông trời đã rất ưu ái cho anh ấy.
Nguyên Thành đưa anh ấy đến vi trí chính giữa, sau đó khẽ mở môi.
Các vị, đã đợi lâu rồi, gần đây cơ thể không được tốt, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Sau đó bắt đầu cuộc họp, đây là lần đầu sau 3 tháng mở cuộc họp đại cổ đông, chính là để nghe báo cáo từ nhiều công ty.
Lệ Dạ Kiêu ngồi bên cạnh anh ấy, thấy anh ngồi xe lăn đi vào.
Nhất thời tâm trạng tốt hơn nhiều, biết được cơ thể anh ta sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề, nhưng mà anh ta đợi quá lâu rồi, vì thế thuốc độc của mẹ chưa đủ mạnh rồi.
Hôm nay thấy bộ dạng anh ta như thế, lại có thêm sự tin tưởng.
Nhưng mà từ khi anh ta về nước, cũng đã 10 năm rồi, anh ta rất cẩn thận, mẹ muốn hạ độc cũng không có cơ hội.
Xem ra tàn độc vẫn còn, anh nên tìm cơ hội điều tra một chút, cơ thể anh ta rốt cuộc như thế nào?
Đúng lúc đó, điện thoại anh ta rung lên, Lệ Dạ Kiêu mở điện thoại, là tin nhắn của Mạc Thanh Tuyết: "Nhị thiếu gia, có chuyện cần gặp anh, ở chỗ cũ."