Anh có thói quen tự động phớt lờ người khác, vì thế cơ bản là không có cảm giác, cần phải mời xem tận tình.
Bản thân đến đón bọn trẻ, không cần Nguyên Thành giúp đỡ, muốn thiết lập mối quan hệ tốt với ba đứa trẻ.
Angela không cần phải lo lắng, tiểu nha đầu vừa đáng yêu vừa thân thiết.
Khó nhất chính là 2 đứa trẻ kia, phải dùng EQ, vì thế anh phải làm hết sức mình.
5h30 đúng giờ mở cửa, Lệ Đình Tuyệt nhìn tin nhắn Mạc Thanh Yên gửi, Angela ở lớp mầm non, anh đi đón con bé trước, Angela nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt rất vui nói với bạn kế bên.
"Nhìn thấy chưa? Bố mình đến đón mình kìa."
Đám bạn bên cạnh đều nhìn ở phía cổng, lúc đó đều ngạc nhiên kêu lên.
"Cao thật, thật đẹp trai."
Angela đắc ý cười, "Điều đó là đương nhiên."
Lúc đó giáo viên đỏ mặt gọi tên Angela, con bé chạy nhanh chạy qua, lao vào lòng Lệ Đình Tuyệt.
"Vui quá, chú đến đón cháu."
Tay cô ôm lấy mặt Lệ Đình Tuyệt, cười ngọt ngào. Lệ Đình Tuyệt nhấc môi, tiểu nha đầu này làm anh nở hoa.
Sau đó đến lớp xuất sắc đón hai đứa trẻ thông kinh kia, hai đứa trẻ nhìn thấy anh, lạnh mặt hỏi.
"Tiểu Di của cháu đâu?"
Không phải đã nói là mẹ sẽ đến trường đón, sao lại là người đàn ông này, hơn nữa lại là người đàn ông sắp cướp mẹ của chúng nó.
"Anh, chú bảo sẽ mua đồ chơi cho chúng ta."
Angela vui vẻ nói với hai anh, nhưng mà hai đứa lạnh lùng, hai mắt trợn tròn, không hiểu sao hai anh lại không vụi?
"Anh, không phải muốn mua Kim cang biến hình cỡ siêu lớn sao? Chú nói sẽ mua cho các anh."
Tiểu nha đầu luôn nói giúp cho Lệ Đình Tuyệt, nhưng hai đứa trẻ đứng thẳng, hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng mắt gian tà của Lệ Đình Tuyệt phát ra ánh sáng, may anh đã chuẩn bị tốt. Bảo Mạc gia Thanh yên nói với người nhà, không cần đến đón. Vì thế hai người chỉ có thể ngồi xe của anh, hôm nay bọn họ tình nguyện cũng tốt, không tình nguyện cũng tốt, phải ở bên cùng anh.
Cuối cùng lên xe Lệ Đình Tuyệt, đến trung tâm mua sắm mua đồ chơi, Angela vui giống như một tiểu quỷ vậy, đi tứ phương cầm đồ chơi. Còn hai đứa đến mắt còn không thèm chuyển động, chỉ có thể cùng với Angela cầm bỏ vào sau xe Lệ Đình Tuyệt.
Bọn họ cần nhìn con bé, sợ nó sẽ đi mất.
Lệ Đình Tuyệt đi đằng sau bọn trẻ, cầm điện thoại, quét mã.
"Anh có biết bọn trẻ thích cái gì không?"
Tại sao hai bọn trẻ không thích gì cả, đến nhìn cũng chả thèm nhìn.
Ngọc Kim một bên uống cà phê, cười:" Làm sao tôi biết được, bên cạnh không có trẻ con, cậu hỏi Lãnh Nhiên xem."
Sau đó Lệ Đình Tuyệt gọi Lãnh Nhiên, Lãnh Nhiên nhìn thấy cảnh cô bạn nhỏ Angela đang nhanh chóng đưa đồ chơi vào nhà, còn hai đứa trẻ kia, bực tức đứng bên cạnh.
Cái gì cũng không cầm, đứng thẳng, giống như bảo vệ của con bé.
Lãnh Nhiên không nhịn được cười, "Tuyệt, không ngờ anh còn đem theo trẻ con?"
Anh lạnh lùng như thế lại thích yên tĩnh, sao lại có thể chịu đựng trẻ con líu ríu? Thì ra anh có thể vì một người phụ nữ mà thay đổi bản thân.
Lệ Đình Tuyệt xoa ấn đường, "Hãy xem giúp tôi hai đứa trẻ, xem chúng nó thích cái gì? Nếu không chúng nó sẽ không để tôi gặp mẹ chúng."
Trong lòng Lãnh Nhiên oán thầm, mấy đứa trẻ kia, mẹ nó đã có 3 đứa rồi, đừng có chọn nữa. Hơn nữa hoàn mỹ như thế, cũng không chỉ ra tật gì, mau mau bảo chú ấy cưới mẹ mấy đứa về.
Đương nhiên anh không dám nói ra, đi qua, sờ mặt Angela.
"An An, cháu ngày càng xinh đẹp."