Mạc Thanh Yên cầm chặt tài liệu trong tay, mặt cô ta vừa đỏ vừa sưng rồi, nhưng cô ta vẫn đang dùng lực đánh. Giống như không khống chế được, càng ngày càng nặng hơn.
"Thiết kế Diệp, cô hà tất phải khổ như vậy, cô đi đi."
Cô không xem nổi nữa, nỗi tức giận lúc bị đánh đã tan biến rồi, cô không phải là người thích gây sự. Vì vậy nhìn thấy cô ta thảm hại như vậy, căn bản không muốn so đo với cô ta.
Cô chỉ cần làm được những thứ cô muốn làm, những chuyện nên làm là được.
Bên khoé miệng Diệp Thanh Khuynh chảy máu, lúc cô dừng tay lại, trong mắt có vài tia mong chờ.
"Mạc Thanh Yên, cô tha thứ cho tôi rồi sao?"
Lệ Đình Tuyệt nói rồi, chỉ cần cô ấy tha thứ, anh ta sẽ Giúp cô.
Mạc Thanh Yên khẽ gật đầu, "cô đi đi."
Nhìn thấy người kiêu ngạo như cô ta, vậy mà cũng có ngày hôm nay, cảm thấy người vẫn là không nên quá kiêu ngạo.
Nhìn thấy cô ta chậm rãi đứng dậy, thân thể gù xuống, chậm rãi bước ra khỏi phòng hội nghị. Đẩy cửa một cái, một đống người đang đứng đó. Bọn họ kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn trộm Mạc Thanh Yên, nhanh chóng quay người chạy đi.
Diệp Thanh Khuynh quay đầu lại, mặt sưng đỏ đến phát sợ, cô ta lạnh lùng cười.
"Mạc Thanh Yên, tôi rất ghen tị với cô, vô cùng ghen tị."
Sau đó rời đi không quay đầu lại, sự ra đi lầm này của cô ta, Mạc Thanh Yên rất nhiều năm sau mới gặp lại cô ta. Cô ta trở nên dịu dàng, còn kết hôn và có con rồi.
Lưu Nguyệt Nguyệt cùng Lưu Cường bị đưa vào đồn cảnh sát, hai người mạng theo súng, thêm nữa còn cố ý mưu sát, Lưu Cường lãnh án tù chung thân, còn Lưu Nguyệt Nguyệt ăn cắp Nguyệt Tinh Thần. Hai tội cùng lúc, lĩnh án hai mươi năm.
Mạc Thanh Tuyết tới thăm cô ta, đôi mắt cô ta thất thần nhìn Mạc Thanh Tuyết.
"Nguyệt Nguyệt, lần này cô xúc động quá rồi."
Lưu Nguyệt Nguyệt đột nhiên bật cười, càng cười càng ta, cảnh ngục đi đến
"Lưu Nguyệt Nguyệt, không được lớn tiếng ồn ào."
Nghe thấy lời cảnh ngục cô dừng lại, sau đó đưa tay lên chạm vào cửa kính.
"Tiểu Tuyết, bây giờ chỉ có thể dựa vào cô và đứa trẻ trong bụng cô thôi, nhất định phải làm cho Mạc Thanh Yên sống không yên, cô nhất định phải làm được."
Cô ta vừa nói vừa khóc, hai mắt lạnh lẽo đến doạ người, cảm thấy giống như đầu óc cô ta không còn tỉnh táo nữa. Mạc Thanh Tuyết nhíu mày,cô căn bản chỉ muốn đến thử cô ta một chút. Hy vọng cô ta không đem chuyện mình và cô ta cùng trộm Nguyệt Tinh Thần nói ra ngoài, bây giờ xem ra cô ta chắc hẳn là sẽ không.
Bởi vì cô ta vẫn ôm hy vọng, chính là muốn cô báo thù cho cô ta. Cô gật gật đầu, "Nguyệt Nguyệt, cô yên tâm, tất cả hãy giao cho tôi."
Rời khỏi trại giam, cô liền đem những lời vừa nói vất sang một bên. Dù sao Lưu Nguyệt Nguyệt cũng sẽ Không khai cô ra, cô không sợ nữa. Cô chỉ làm việc cô ta muốn làm, đưa tay lên bụng xoa xoa.
Đã được hơn hai tháng rồi, cô phải nghĩ cách bỏ đứa bé này đi. Hơn nữa phải làm sạch sẽ dứt khoát, làm cho Lệ Đình Tuyệt cả đời này đều không xong.
Mạc Thanh Yên vẫn đang tăng ca, Lệ Đình Tuyệt đến phòng làm việc của cô, cô nâng khuôn mặt nhỏ lên cười.
"Lệ đại tổng tài, em cảm thấy anh thật nhàn nhã."
Bởi vì cô cảm thấy mình bận đến sắp chết rồi, còn anh ta lại có thể đúng giờ tan làm, còn chạy đến chỗ cô.
"Làm việc phải dùng đến não."
Thực ra anh vì gặp cô, vẫn luôn dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết công việc, có lúc nửa đêm vẫn làm việc, những việc này cô đều không nhìn thấy.
Anh từ đằng sau ôm lấy cô, nhìn máy tính của cô. Hôn lên mặt cô một cái, "Còn bao lâu nữa? Anh đợi em, cùng đi ăn tối."
Mạc Thanh Yên hít một hơi thật sâu, "mười phút nữa, anh ngồi uống chút trà đi."
Sau đó bảo tiểu Ngư mang trà hoa vào, Lệ Đình Tuyệt vắt chân ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng uống một hớp, cảm thấy mùi vị không tồi.
"Loại trà này có thể tặng anh một chút không?"
Bình thường anh đều uống cà phê, cảm thấy mùi vị này cũng được.
"Được, anh thích uống, sau này em sẽ làm nhiều một chút." Đây đều là do cô chính tay làm
Lúc này điện thoại của Mạc Thanh Yên vang lên, cô nghe máy.
"Cái gì? Anh nói ba đứa trẻ bị người bắt đi rồi?"