"Mạc tổng, tôi luôn thấy Lý tổng có cảm tình với cô, hay là chúng ta gọi thêm vài người nữa tới."
Bọn cô dù sao cũng là những cô gái còn thanh sắc, hơn nữa tửu lượng những người bên cạnh Lý tổng đều rất tốt, sợ đến lúc đó ba người bọn họ đều say hết, sợ rằng Lý tổng sẽ lợi dụng Mạc Thanh Yên.
Mạc Thanh Yên thản nhiên nói: "Đêm nay tôi uống, các cô tùy cơ hành sự, tôi giao bản thân mình cho các cô đấy."
Cô biết lần này có thể là cơ hội cuối cùng, dù sao đối với chi nhánh ở Lâm Thành mà nói, Việt Đạt cũng coi như một con cá lớn, cho nên cô không muốn mất đi cơ hội này.
Thuê một phòng to nhất, xa hoa nhất ở đây, lần trước đợi họ hơn một tiếng đồng hồ mới tới, cho nên ba người cũng cho rằng hôm nay cũng sẽ đợi rất lâu, bèn ngồi trên ghế sô - pha nghỉ ngơi.
Mạc Thanh Yên ngồi xem điện thoại, nhưng trong đám bạn lại nhìn thấy hình dáng của Lệ Đình Tuyệt. Là đỡ một sắc mây trong không trung, "bảy sắc cầu vồng."
Cô không nhịn được mà cong môi lên, không ngờ Lệ Đình Tuyệt lại có lúc ngây thơ như vậy, vì thế ngón tay dài liền cử động,viết lên một câu.
"Anh cho rằng mình là Tôn Ngô Không sao. Đừng có nằm mơ."
Vừa mới gửi xong liền nghe thấy tiếng bước chân của người Việt Đạt bước vào, ba người đều đứng lên. Không ngờ, thật sự không ngờ. Mạc Thanh Yên thu lại tất cả mọi suy nghĩ, nét mặt hơi mỉm cười.
" Lý tổng, rất vui được gặp lại!"
Cô đưa tay ra, lễ phép bắt tay hắn. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lý tổng, trên mặt thì toàn vết thương, mắt trái đen xì, giống như gấu trúc vậy.
Hắn, sao vậy nhỉ?
Hai cô gái phía sau Mạc Thanh Yên cũng thiếu chút nữa không nhịn được, bởi vì hắn bị đánh thành mặt lợn, nghĩ đến khó khăn mà hắn làm với bọn họ, nhất thời cảm thấy được trút giận.
Lý Trường Phát nhìn thấy cánh tay ngọc ngà, trắng nõn của cô thì rất muốn sờ, nhưng khi con mắt nhỏ của hắn mở to ra, cảm giác đau đó đã nhắc nhở hắn, cô gái này hắn không được phép động đến.
Vì thế vội rụt tay lại, "Mạc tổng, sớm biết cô là..."
Nói tới đây hắn lại nhanh chóng im bặt, rồi chỉ lên bàn, "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
Ngữ khí so với lần trước không hề giống nhau, cung kính lại lễ phép, hơn nữa ngay cả ánh mắt cũng đã vụt mất. Chí ít cũng không nhìn chỗ không nên nhìn, mà người bên cạnh hắn cũng rất khách sáo.
Mạc Thanh Yên cảm thấy đây đúng là ông trời đã chiếu cố cô sao, người xấu cũng trở nên tốt hơn, lại còn muốn ký hợp đồng với cô. Vậy thì cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này, bởi vì cô không cho phép mình thất bại.
Cô lấy bình rượu mao đài rót cho hắn, sau đó lại rót cho mình.
" Lý tổng, hôm nay để tôi hầu rượu ngài."
Cô cười nhạt, sau đó bưng chén rượu lên, "Tôi xin cạn ly trước."
Lý Trường Phát sợ hãi cướp ly rượu của cô, tự mình uống.
Bởi vì Lệ Đình Tuyệt đã nói, "Cô không thể uống rượu, cũng không thể về muộn, nếu ngươi để cô dính giọt rượu nào hay là về nhà quá muộn thì ngươi sẽ biết hậu quả như thế nào rồi đấy?"
Nghĩ đến người đàn ông đó với nụ cười ma mị, nhìn thì rất đẹp, giống như tính cách rất tốt vậy. Kỳ thật hắn rất dữ tợn, đơn giản có thể hù chết người. Nhìn thấy ngón tay của vệ sĩ, hắn cũng phát lạnh.
Cho nên làm sao dám để cô gái này uống rượu, quả thật muốn lấy mạng hắn sao?
Thấy hắn cướp ly rượu uống, không khí trên bàn ăn thật kỳ lạ. Đây rõ ràng là Đế Bang phải nịnh bọn họ, sao ông chủ lại nhún nhường như vậy?
Bàn tay xinh đẹp của Mạc Thanh Yên giơ trong không trung, còn vẫn trong trạng thái nắm lấy cái ly, động tác của hắn quá nhanh, khiến cô không biết phản ứng như thế nào.
"Ây, Lý tổng, tôi có thể uống, tôi sẽ tiếp rượu ngài."