Mạc Thanh Yên và anh đều khẽ trợn mắt chấn động, cô mau chóng tự tay đẩy anh ra, anh mới buông lỏng môi nhỏ của cô.
Hai người đều thấp giọng thở hổn hển, khóe miệng của anh chứa ý cười, ánh mắt càng quyến rũ khiếp người. Mà gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên đỏ lên, lông mi cong lơ đãng lướt qua, khiến Lệ Đình Tuyệt càng ngứa ngáy trong lòng.
"Yên, anh muốn."
Sau đó hôn liên tiếp lên cổ cô, lưu lại vài dấu đỏ. Hai mắt Mạc Thanh Yên khẽ híp lại, bị anh vờn đến cực kỳ khó chịu. Cuối cùng vẫn là lấy lại lý trí, vỗ anh.
"Không được, anh mau buông em ra."
Mà Lệ Đình Tuyệt căn bản không muốn, Mạc Thanh Yên gấp rồi. Hai tay nắm lấy tóc ngắn của anh "Không được, anh không thể vận động kịch liệt. Mau buông em ra, nếu không em sẽ tức giận đó."
Tóc bị cô nắm rất đau, hơn nữa cũng biết tính tình của cô, ép buộc là không được. Chỉ có thể thở gấp, nằm sấp lên vai cô để bản thân bình tĩnh lại.
Qua một hồi, anh mới buông cô ra, sắc mặt âm trầm.
Chết tiệt thật, cô sao lại nghe lời như vậy, nghĩ tới Ngôn Ngọc, tên đó tại sao phải nói là không thể vận động kịch liệt? Làm anh bây giờ rất khó chịu.
Cho nên người đàn ông nào đó ham muốn không được thỏa mãn, bước nhanh vào buồng tắm. Mạc Thanh Yên nâng tay đặt lên trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thở sâu một hơi. Vừa rồi thiếu chút nữa lại làm rồi, dường như khả năng kiềm chế của bản thân càng ngày càng yếu rồi.
Trước kia hoàn toàn không có cảm giác, thế nhưng hiện tại chỉ cần cùng anh ở cùng một chỗ, loại cảm giác đó trở nên rất mạnh mẽ. Cho nên cô hiểu sự khó chịu của anh, cũng hiểu anh muốn cỡ nào.
Lướt mắt nhìn qua phòng tắm, anh có phải đang tức giận không, quyết định tiến vào dỗ anh. Vì thế cất bước từ từ tiến vào, liền nhìn thấy….
Mạc Thanh Yên hoàn toàn bị chấn động rồi, môi nhỏ mở lớn. anh vậy mà, vậy mà đang…
Trên khuôn mặt yêu nghiệt có một tia không bình thường, là cô đó giờ mới nhìn thấy. Cô mau chóng lấy tay che mắt, nói chuyện cũng biến thành ấp a ấp úng.
"Em…."
Cô quay người bước đi, vẫn là chạy trước thôi, cái này cũng quá xấu hổ rồi.
Vừa cất bước, người liền bị anh nắm lại, giọng nói trầm thấp gợi cảm cực độ, vang lên bên tai cô.
"Giúp anh."
Sau đó Mạc Thanh Yên cảm thấy bản thân dường như thần trí không rõ rồi, đầu óc một mảng trống rỗng, đúng, chính là trống rỗng.
Nửa tiếng sau, người đàn ông nào đó tóc ướt đi ra, một thân sung sướng thoải mái. Nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh cửa sổ, gương mặt nhỏ đỏ hồng lên. anh bước lại, từ phía sau ôm cô.
Toàn thân của Mạc Thanh Yên run lên một chút, cảm nhận được thân thể ấm áp của anh. Cô khẽ trề môi: "Anh không nghe lời, Ngôn Ngọc nói rồi, cơ thể anh bị thương không thể bị kích động mạnh."
Lệ Đình Tuyệt cười thấp: "Vừa rồi em cảm thấy rồi phải không? Anh muốn nhiều thế nào."
Đẩy anh ra "Anh tên xấu xa này."
Mau chóng đi ra cửa, vẫn là cách tên yêu nghiệt này xa một chút, nếu không chính mình sẽ càng ngày càng trở nên xấu xa rồi.
Nhìn cô xấu hổ thành bộ dạng này, ý cười trên khóe môi Lệ Đình Tuyệt càng ngày càng rõ ràng, trên khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành đều tràn đầy ấm áp.
"Yên…"
Nghe thấy Mạc Thanh Yên ở đây mau chóng kéo cửa, chạy như bị ai đuổi. Có thể nghe thấy giọng anh cười trầm thấp, cười đến cô đều muốn tìm một cái hang nào đó trốn rồi.
Cô tỉnh táo lại, phát hiện Băng Khối và Dương Quang đang dựa vào tường tại cửa ra.
"Các con như thế nào lại ở đây?"
Nghĩ đến hình ảnh ban nãy, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hồng lên. Còn tốt hai đứa nhỏ còn chưa trực tiếp xông vào, nếu không cô thật sự không còn cách nào làm người rồi.
"Đợi mẹ về nhà." Băng Khối lạnh lùng nói.
"Mặt của mẹ sao lại đỏ như vậy?" Dương Quang híp đôi mắt hẹp dài lại nhìn thẳng cô.