Để được gả cho Lệ Đình Tuyệt, cô đã tốn không ít sức lực, trước mặt người nhà Lệ gia, chắc chắn cô ta đã giả bộ lương thiện, hiền lành, bằng không cũng không thể khiến bọn họ kết hôn được.
Mạc Thanh Tuyết đứng ngây người trong phòng khách, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô Trương, cho đến khi bóng lưng cô biến mất dưới cầu thang. Mạc Thanh Yên không khỏi thở dài quay lại. Cô ta không thể kiềm chế được bản thân, vừa mới lỡ tay đánh cô Trương, cô sẽ nói với Lệ Đình Tuyệt sao?
Có điều, với tính cách lạnh lùng của Lệ Đình Tuyệt, có lẽ sẽ không quan tâm đến người giúp việc, nghĩ đến đây, khóe miệng liền lộ ra ý cười. Theo vào phòng bếp, ngồi đối diện Mạc Thanh Yên đang ăn sáng.
Ánh mắt cô ta rất sắc bén, chuyện năm đó, kế hoạch của cô ta rất hay, nhưng đáng tiếc lại không khiến cô chết. Lần này trở về, cô nhất định sẽ báo thù.
Hôn lễ ngày hôm qua là mối hận cả đời cô, Mạc Thanh Yên, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.
Cô ta không hề che giấu, ánh mắt oán hận nhìn Mạc Thanh Yên không rời, không ngờ năm năm không gặp, cô lại càng xinh đẹp rung động lòng người. So với đại tiểu thư ngốc xít năm đó thật không giống nhau, dường như thông minh hơn rất nhiều.
"Mạc Thanh Yên, hôn lễ ngày hôm qua có phải cô thuê người đến phá rối hay không?"
Mạc Thanh Yên tao nhã ăn bữa sáng, liền ngước mắt lên liếc nhìn cô ta, "Em gái, chị không biết em đang nói gì?"
Cuối cùng uống một ngụm sữa, rồi đứng dậy nói, "Tạm biệt!"
Mạc Thanh Tuyết cắn răng, nhìn di động trong túi, cô mở ghi âm chính là muốn khiến cho Mạc Thanh Yên thừa nhận, như vậy thì cô có thể giải thích với Lệ Đình Tuyệt. Nhưng nha đầu đáng chết này lại không thừa nhận.
Mạc Thanh Yên lên lầu thay quần áo của mình, gọi điện thoại cho Angela, tiểu nha đầu rất nhanh đã nghe máy.
"Dì à, chú đưa con về nhà rồi." Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào đột nhiên hạ thấp một chút, "Mẹ ơi, chú nói mẹ sẽ không ôm con nên không yên tâm đưa con cho mẹ, sau này mẹ cần dịu dàng một chút, bằng không chú sẽ không thích mẹ đâu."
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Yên hiện ra vẻ kinh ngạc, tiểu nha đầu này sao lại thích Lệ Đình Tuyệt như vậy, có điều, lại nói cô sẽ không ôm trẻ con.
Hừ!
Cô đã ôm ba đứa nhỏ rồi đấy.
Chiếc Bentley của Lệ Đình Tuyệt dừng lại trước một ngôi biệt thự nhỏ, hắn liếc mắt nhìn qua.
"Đây là nhà con sao?"
Angela gật đầu lia lịa, "Vâng, sau này chú đừng quên cháu nhé, nhớ đến tìm cháu đấy."
Lệ Đình Tuyệt giơ tay véo mũi cô bé, đối với tiểu nha đầu này, hắn luôn bị cô bé làm cho không thể từ chối được. Đối với bất kỳ một yêu cầu nào của cô đến muốn đáp ứng.
Tài xế giúp cô bé mở cửa xe, Angela xuống xe, cửa biệt thự đột nhiên xuất hiện hai bé trai, chúng đều mặc áo sơmi ô vuông, quần đùi màu đen. Angela vui vẻ chạy lại ôm, "Anh, em về rồi."
Băng Khối và Dương Quang đều vuốt mặt cô, "Ừ, mẹ đâu rồi?"
Sau đó ánh mắt đều hướng lên xe, bên trong cửa sổ xe là khuôn mặt đẹp trai của Lệ Đình Tuyệt, xe chầm chậm rời đi.
Tài xế nhìn thấy ba đứa nhỏ ngoài cửa xe thì không khỏi cảm thán.
"Ba đứa nhỏ này thật dễ thương, thiếu gia, đặc biệt là hai cậu bé kia, nhìn rất giống cậu, lớn lên chắc sẽ rất đẹp trai."
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt sáng lên, không biết về sau con mình lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?