Đúng lúc này truyền đến giọng nói của Bạch Mạn Cầm.
"Cậu tới đây làm gì? Tiểu Tuyết còn đang ngủ, cậu không được quấy rầy con bé."
Lệ Dạ Kiêu liền đứng dậy trốn vào phòng vệ sinh, sau đó một thân ảnh cao lớn xuất hiện, anh đi đến bên giường Mạc Thanh Tuyết. Lạnh nhạt liếc nhìn cô, Mạc Thanh Tuyết làm bộ như mới tỉnh lại.
Vui mừng trên mặt cô liền động thân thể giữ chặt lấy tay anh, "Tuyệt, anh là đang lo lắng cho em phải không?"
Trên gương mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc nhưng Lệ Đình Tuyệt lại tuyệt tình rút tay ra khỏi cô.
"Mạc Thanh Tuyết, đứa nhỏ trong bụng là của ai cô chắc là biết rất rõ. Bất quá, chuyện cô xâm nhập nhà người khác bất hợp pháp thì ngày mai cảnh sát sẽ đến tìm cô, chúc cô may mắn!"
Nói xong liền xoay người bước đi vừa tuyệt tình vừa lạnh lùng.
Mạc Thanh Tuyết tức giận giận đến bụng đau nhức, anh ấy vì sao lại có thể đối xử với cô như vậy chứ?
Thật là tuyệt tình.
Lệ Dạ Kiêu từ phòng vệ sinh đi ra, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nhạt.
"Cô có thấy không đây chính là đại ca của ta, tuyệt tình đến mức đáng sợ."
Cứ như vậy thì Mạc Thanh Tuyết sẽ không mềm lòng mà buông tha cho anh ta, cho nên bây giờ hắn chỉ cần trở về chờ tin tức, sau khi chuyện này nháo lên thật lớn. Hắn sẽ lại kích động ban giám đốc như vậy thì tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Mạc Thanh Tuyết tức giận cắn góc chăn, cô thề cô nhất định sẽ khiến cho Lệ Đình Tuyệt phải yêu mình, nhất định.
Nhìn Lệ Dạ Kiêu phải đi, cô liền mở miệng, "Nhị thiếu, anh đừng quên chuyện đã hứa giúp tôi đấy."
Lệ Dạ Kiêu ra hiệu OK, sau đó liền sải chân dài bước ra ngoài.
————————
Mạc Thanh Yên tức giận cả một đêm không ngủ được, lúc cô rời giường hai mắt thâm quầng, cô xem mặt mình ở trong gương thầm mắng.
"Mạc Thanh Yên, vì cái gì mà mày lại tức giận, Lệ Đình Tuyệt chính là loại người này, năm năm trước mày đủ mệt hay sao, mau tỉnh táo lại đi."
Sau đó liền mở nước rửa mặt thì Angela tiến vào.
"Tiểu Yên, tại sao mẹ lại về nhà, chú đẹp trai phải làm sao bây giờ, chân của chú ấy bây giờ cũng không thể đi được."
Cô bé đã rửa mặt cùng chài tóc xong, mặc một chiếc váy màu vàng đơn giản, xinh đẹp thong thả đi đến gần.
Mạc Thanh Yên than nhẹ, "Về sau đừng cùng mẹ nói chuyện về anh ta, hắn ta chính là một kẻ lừa đảo."
"Kẻ lừa đảo? Không phải vậy đâu."
Bé rất thích chú đẹp trai nha, vì thế liền lôi kéo áo ngủ của Mạc Thanh Yên "Tiểu Yên, bây giờ chúng ta mau đi tìm chú đẹp trai đi, bảo chú ấy tặng cho con trường học."
Mạc Thanh Yên quay sang, sờ sờ của đầu của cô bé.
"Sau này mẹ sẽ tặng cho con, đừng có đi đòi anh ta, nếu không mẹ sẽ rất tức giận."
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Mạc Thanh Yên, Angela chỉ có thể im lặng chạy nhanh ra khỏi phòng của cô, đi tìm dì Thiển hỏi chuyện.
Lúc Mạc Thanh Yên vừa xuống lầu, dì Trần đang giúp dì Thiển thấy vậy liền kéo cô lại, sau đó đưa cho cô xem.
"Tiểu Ngũ, con mau nhìn xem. Lệ Đình Tuyệt làm cho con gái nhà người ta có thai, vậy mà không muốn chịu trách nhiệm. Loại đàn ông này rất tra, thật may mắn là con không bị chiếm tiện nghi."
Mạc Thanh Yên nhìn tin tức ở trên TV, nghe được lời nói của Bạch Mạn Cầm cùng với tất cả những tin tức liên quan. Nhưng tất cả tin tức đều bị lộ ra là Lệ Đình Tuyệt làm cho Mạc Thanh Tuyết mang thai mà lại không nghĩ đến việc chịu trách nhiệm.
Sắc mặt của cô tối sầm lại, cười lạnh một tiếng.
"Chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi."
Sau đó cô liền ngồi xuống ăn sáng, Trần Bang Thiển hướng ánh mắt nhìn nhìn cô. Ánh mắt mang theo tí dò xét, cảm thấy trên mặt cô không tức giận hay thương tâm thì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Con không sao là được rồi, chờ tôi trở về Tuyên Thành, lão nhân có việc muốn nhờ ta làm, một mình con ở đây có sao không?"
Mạc Thanh Yên ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi."
Nhưng trong lòng lại rất chua xót rất kỳ quái. Bị một người đàn ông đùa giỡn đến mức thảm như vậy, khẩu khí này cô không nuốt nổi.