Angela vui vẻ không thôi, vì thế đôi chân nhỏ dẫm lên da, đôi tay nhỏ ôm ấy mặt anh ta:" Chụt" thơm một cái.
Mạc Thanh Yên ngồi nhìn không chịu được, cô ngồi vị trí kế bên tài xế bên trên, sau đó quay đầu đi.
Angela đừng có tham lam quá.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của mami, con bé không nhìn cô, sau đó ôm lấy cổ Lệ Đình Tuyệt, dựa vào người anh ta.
Lệ Đình Tuyệt bị đôi tay nhỏ của con bé ôm, không gian tràn đầy sự ấm áp, không thể nói rõ ràng được, ngày thường anh là một con người lạnh lùng, đối với ai cũng giữ khoảng cách, chỉ có tiểu nha đầu này là cứ dán lấy.
Nhưng đã để cho anh biết được một kinh nghiệm, anh rất thích.
Tới trường học rồi, Mạc Thanh Yên xuống xe, sau đó kéo cửa sau:"ĐI thôi, tiểu công chúa của mẹ."
Cũng không biết Lệ Đình Tuyệt mua lúc nào biết bao nhiêu là váy đẹp, hôm nay tiểu nha đầu mặc một chiếc váy công chúa bạch tuyết màu xanh nhạt, còn bảo tiểu nha đầu xõa tóc.
Ngày càng thích trang điểm, nhưng theo suy nghĩ của MTY thì còn nhỏ không nên măc váy như thế, mặc những bộ dễ vận động là phù hợp nhất, con bé thích vui chơi, náo nhiệt.
Măc thế này, phải đi chỗ cao để không lộ bên dưới.
Nhưng mà, con bé làm sao chống lại cô được, làm theo yêu cầu của con bé trang điểm như thế được.
Angela không nỡ rời xa Lệ Đình Tuyệt, sau đó mới xuống xe.
Nhìn thấy bô mẹ của quả táo nhỏ đang vẫy tay hướng về vế cổng trường, nó không vẫy Mạc Thanh Yên, mà là gọi quả táo nhỏ.
Quả táo nhỏ, cậu xem, bố tớ đến đón tớ đấy.
Sau đó vỗ cửa kính, Lệ Đình Tuyệt cúi xuống cửa sổ xe:" Chào buổi sáng."
Quả táo nhỏ nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, cái tay nhỏ nhanh chóng che miệng lại.
Đẹp trai quá.
Phát ra sự thán phục bất ngờ, Angela làm mặt đắc ý đi đến trước mặt bạn nó.
Bố tớ có phải là rất đẹp trai không? Đáng tiếc là ngày thường ông ấy rất bận, không có thời gian đến đón tớ, nhưng mà không phải tớ không có bố nhé.
Tiểu tử kia hai mắt đảo tròn, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Mạc Thanh Yên một cách xấu hổ.
Trong quá khứ chỉ nắm lấy tay cô, cười với bố mẹ của quả táo nhỏ, rồi nhanh chóng đi về phía trong trường học.
Mẹ của quả táo nhỏ chó chút bối rối, nói với Lệ Đình Tuyệt:" Đứa trẻ này không hiểu chuyện, lời nói đều là vô ý, đừng để bụng."
Lệ Đình Tuyệt quay đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng, bình thản nói:" Không sao."
Sau đó nhìn thấy bố của quả táo nhỏ ôm lấy cô bé, nhưng mẹ thì đang mắng nó.
Có phải con lại nói người ta không có bố, lần sau không được nói hồ đồ nữa, có nhìn thấy nhà người ta đi xe gì không? Bentley, người có tiền, bận rộn, làm sao có thời gian đưa đón con cái thường xuyên được.
Nghe mẹ cô bé mắng, không ngừng lạnh môi, xem ra ở trường con bé hay bị trêu là không có bố, cảm thấy trong lòng đau xót.
Đúng lúc này,hai đứa trẻ đeo cặp sách đứng bên cạnh cửa sổ xe của anh.
Nhìn anh một cách lạnh lùng:" Có phải chú bị liệt không? Nhìn cũng không giống lắm?"
Ánh mắt cười gian tà:" Tiểu Di đáng yêu của chúng tôi sẽ không bị lừa chứ?"
Hai tên tiểu tử nhìn kĩ anh, ánh mắt xem ra không mấy thân thiện
Anh nói tiếp:" Nước tiểu của mấy đứa dễ uống không?"
Nói xong hai người đều bật cười, nghĩ đến việc bị mami bắt uống nước tiểu, họ cảm thấy thật đáng cười.
Lệ Đình Tuyệt sắc mặt thay đổi, hai tiểu tử kia thông minh quá, đã bắt đầu nghi ngờ anh có thật sự không thể đi được hay không?
Vì thế sắc mặt không thay đổi, trong ánh mắt thanh đạm không gợn sóng:" Chỉ là chân tạm thời không có cảm giác, chứ không phải bị bại liệt."
Nói xong anh lấy tay sờ vào phía dưới cằm:" Nhưng mà cô ấy sẽ chăm sóc chú đến khi nào khỏi, vậy nên các người không cần lo lắng, chân của chú không khỏi được, còn có cô ấy bên cạnh, sẽ không khó khăn đâu."