Mà Lệ Đình Tuyệt nhếch mày, liếc nhìn cô. "Cô tin cũng được, không tin cũng được, sau này cô sẽ rõ."
Hắn lấy cái bình giữ nhiệt, sau đó nằm lên trên giường bệnh, hai tay gối dưới đầu, con mắt thâm thuý nhìn lên nóc nhà.
Mạc Thanh Yên nhìn thấy động tác của hắn, lấy chân đá đá hắn, "Này, canh tôi đã uống hết rồi, anh có thể đi rồi."
Lệ Đình Tuyệt mới thu hồi suy nghĩ, ánh mắt liếc nhìn cô. Cô mặc áo số bệnh nhân, đầu tóc rối tung. Tóc cô vừa đen vừa thẳng, lại rất bóng. Cánh tay dài duỗi ra kéo cô vào lòng.
Ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên người cô, hắn thoải mái nhắm mắt lại.
" Mệt rồi, để tôi ôm một chút."
Giọng hắn mang theo âm mũi nồng đậm, có thể thấy hắn rất mệt mỏi.
" Buông ra, Lệ Đình Tuyệt tôi đã nói rồi, chúng ta không được như vậy."
Lệ Đình Tuyệt khó chịu mở mắt ra, "Thử động đậy nữa xem, tôi sẽ muốn ở đây, cô có tin không?"
Mạc Thanh Yên biết nếu mình cứng rắn với hắn, chắc chắn sẽ đấu không lại. Vì vậy không giãy dụa nữa, liền nhắm mắt lại.
"Không tức, không tức, coi hắn là đầu heo là được."
Đêm nay, cô bị người đàn ông này ôm, gối lên ngực hắn ngủ một đêm. Như vậy lại ngủ ngon hơn so với khi ngủ một mình, cảm giác này khiến cô thấy sợ hãi.
Đối với một người đàn ông lại có cảm giác an toàn, nghĩ đến đây, cô đột nhiên mở mắt.
Phát hiện trên giường đã không có hình bóng của hắn, cô mới hít một hơi thật sâu.
" Mạc tiểu thư."
Đột nhiên một giọng nói phát ra, dọa cô nhảy dựng lên, cô liền nhìn lại. Phát hiện hộ sĩ đang đứng bên cạnh giường, trong tay có đem theo bữa sáng.
"Ừ, sớm vậy sao?"
Cô ngồi dậy, tỉnh dậy là ăn, cuộc sống này quả thật không khác biệt với lợn là mấy. Cô phải nghĩ cách hôm nay xuất viện mới được.
Sau khi đặt bữa sáng xuống xong, ánh mắt hộ sĩ băn khoăn nhìn cô, bị nhìn như vậy khiến Mạc Thanh Yên cảm thấy không được tự nhiên. Vì thế liền mỉm cười rồi giơ tay sờ mặt mình.
"Sao vậy? Tôi chưa rửa mặt, mặt dính gì sao?"
Hộ sĩ lắc đầu, hai tay đặt ở phía trước rất cung kính.
"Mạc tiểu thư, cô thật may mắn."
Lệ Đình Tuyệt chính là nam của phái nữ nước T, ngay cả các hộ sĩ trong bệnh viện ngày ngày cũng đều trông mong hắn đến. Chỉ muốn nhìn thấy mặt hắn, nhưng Mạc Thanh Yên lại may mắn như thế.
Được sự yêu mến của hắn, hơn nữa vừa rồi cô ta còn nhìn thấy trước khi Lệ Đình Tuyệt rời đi còn hôn cô nữa.
Hình ảnh đó quả thật rất đẹp, hộ sĩ này thiếu chút nữa phát điên. Nhưng đáng tiếc là người hắn hôn không phải là mình, nên có chút tiếc nuối.
Mạc Thanh Yên trượt xuống giường, đeo dép lê, chuẩn bị đi rửa mặt.
Thấy Mạc Thanh Yên không đáp, cô hộ sĩ giữ tay cô, "Mạc tiểu thư, cô có thể dạy tôi không? Tôi cũng muốn tìm một người bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền."
Khuôn mặt xúc động của cô hộ sĩ đều đỏ bừng lên, Mạc Thanh Yên nhìn tay mình bị cô ta nắm, cảm thấy con gái bây giờ đều như thế này sao?
"Quả thật tôi cũng không phải bạn gái của Lệ Đình Tuyệt, cô vẫn còn có cơ hội?"
Nói xong cô bỏ tay cô ta xuống, bước một bước, cô hộ sĩ lại nắm lấy cô.
" Mạc tiểu thư, vậy cô dạy tôi làm thế nào mới có thể khiến con trai thích tôi vậy?"
Mạc Thanh Yên đau đầu, việc này cô thật sự không biết dạy, cô cũng chưa từng yêu ai. Vì vậy liền chớp chớp đôi mắt đẫm nước, chỉ có thể nói liều.
" Chủ động một chút, để anh ta biết cô thích anh ta."
Cô hộ sĩ mới thả lỏng tay, "Nếu tôi chủ động lên giường với anh ấy, anh ấy có từ chối tôi hay không?"
Mạc Thanh Yên đột nhiên có chủ kiến, liền xoay người lại và liên tục gật đầu.
"Ừ, đợi lát nữa đến công ty anh ta, sau đó tặng cho anh ta."
Nếu nha đầu kia chạy đến công ty Lệ Đình Tuyệt làm loạn, hắn sẽ không có tâm trạng đến tìm cô, như vậy cô có thể xuất viện rồi.