Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên cùng Tiểu Ngư ký hợp đồng thành công, trở về thành phố Lâm. Trên đường Tiểu Ngư đều lải nhải nói chuyện, Mạc Thanh Yên chỉ có thể mang tấm chụp mắt ngủ. Bởi vì nha đầu kia không ngừng quay quanh chuyện của Lệ Đình Tuyệt nói không ngừng, mà còn liên tục hỏi chuyện tối qua.
"Mạc tổng... Tiểu Yên, chị ngủ rồi sao? Chị mau nói cho em biết, ngủ cùng người đàn ông đẹp trai như vậy có cảm giác gì?"
Mạc Thanh Yên: "...."
Tiểu Ngư thấy cô giống như thật sự ngủ, chỉ có thể im miệng, cảm thấy có chút thất vọng.
Ba tiếng sau máy bay hạ cánh, hai người lấy hành lý đi ra. Tiểu Ngư đẩy xe hành lý, đi theo phía sau Mạc Thanh Yên.
Rất xa đã nhìn thấy một hình ảnh tuyệt mỹ, hai đứa nhỏ cùng với người đàn ông biểu tình lạnh lùng đứng bên cạnh, hơn nữa tướng mạo mười phần khiến người chú ý, trong ngực người đàn ông còn ôm một cô bé có đôi mắt to tròn, khiến cho trái tim của mọi người đều bị hòa tan.
Cô bé giống như vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp nhìn chăm chú về phía cửa ra.
Tiểu Ngư thiếu chút nữa thét chói tai, bước lên vài bước: "Mạc tổng, chị nhìn kìa, Lệ tổng tới đón chị kìa, còn có cháu trai cháu gái của chị nữa, oa, bọn họ đứng cùng một chỗ thật giống như người một nhà."
Bởi vì bộ dáng đều đặc biệt xinh đẹp.
Mạc Thanh Yên lạnh nhạt cười: "Đừng nói lung tung."
Cô cầm lấy hành lý của mình: "Tự em bắt xe về nhà đi, tiền xe báo lại cho công ty."
"A, Tiểu Yên, mang em theo với!"
Nếu có thể đi cùng bọn họ, chính mình cũng biến thành một bộ phận của phong cảnh rồi, ngẫm lại đều cảm thấy vui vẻ.
Nhưng Mạc Thanh Yên không muốn mang theo cô, nha đầu này nói quá nhiều, lại còn điều gì nên nói, điều gì không nên nói cô ấy cũng không biết. Chuyện của cô và Lệ Đình Tuyệt, cô tạm thời chưa muốn nói cho bọn nhỏ biết.
Sợ chúng nhất thời không tiếp thu được, cho nên chờ một chút nữa đi, chờ bọn nhỏ lớn thêm chút nữa.
Nguyên Thành đi đến tiếp lấy vali trong tay của Mạc Thanh Yên, cung kính nói: "Chào mừng Yên tiểu thư về nhà."
Mạc Thanh Yên có chút sững sờ, xưng hô thay đổi, mà cô mới rời khỏi có mấy ngày thôi, Nguyên Thành nói như vậy khiến cô cảm thấy dường như mình đã rời đi rất lâu rất lâu rồi.
"Tiểu Yên…"
Angela chạy tới ôm lấy đùi cô: "Rất nhớ mẹ, Angela rất rất rất rất rất nhớ mẹ….."
Nhóc này lại bắt đầu nói chuyện như vậy. Nó luôn vì biểu đạt tình cảm mãnh liệt của mình mà luôn thích kéo dài câu. Mạc Thanh Yên chọc chọc cái mũi nhỏ của cô bé: "Mẹ cũng rất nhớ con."
Sau đó cô hôn lên mặt cô bé một cái, khiến cô bé trực tiếp cười khanh khách.
Mạc Thanh Yên đi qua, ôm lấy hai đứa con trai mình. Băng Khối và Dương Quang khóe môi khẽ nhếch, Dương Quang ghé vào tai cô thì thầm.
"Không phải mẹ đã nói sẽ không bao giờ để ý đến chú nữa sao? Sao hôm nay chú lại đến đón mẹ?"
Băng Khối nâng tay giúp cô chỉnh lại tóc: "Con không thích chú, cho nên mẹ tránh xa hắn một chút."
Nghe hai đứa con trai nói làm cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn thân ảnh cách đó không xa. Rõ ràng, chuyện của cô và hắn thật là không thể để cho bọn nhỏ biết.
Mạc Thanh Yên ôm con xong, lặng yên tiến đến bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, khóe mắt đều là ý cười.
Lệ Đình Tuyệt ôm cô vào lòng, sau đó cúi người hôn môi cô, Mạc Thanh Yên luống cuống. Mặc dù cô cũng rất nhớ hắn, rất muốn cùng hắn hôn sâu. Nhưng mà bọn nhỏ còn ở đây, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt sắc bén sau lưng.
Nháy mắt với hắn, nhắc nhở hắn không cần quá thân mật.
Angela mắt đều sắp biến thành gà chọi, bởi vì vừa mới nhìn thấy chú đẹp trai hôn mẹ, có phải hai người sắp kết hôn rồi không?
Mạc Thanh Yên xoay người, đỏ mặt giải thích với bọn nhỏ.
"Đây...đây là cách chào hỏi của mẹ và chú, các con hiểu mà, phải không?"
Hai đứa con trai lạnh mặt đi ra ngoài, không nhìn người phụ nữ giống tên ngốc này. Angela lại chỉ chỉ cô, rất nghiêm túc nói.
"Tiểu Yên, mẹ giải thích như vậy, các anh sẽ cảm thấy mẹ là tên ngốc."