Tiểu Yên, em không nhớ anh sao? Mộc Phong hai mắt sáng ngời, mỉm cười nói.
Mạc Thanh Yên nghe thấy anh ấy nói như vậy, hai mắt mở to, vẻ mặt khó hiểu.
Đại thần, anh biết em sao?
Cô vốn chỉ muốn nói anh có thể mang em chơi game cùng không, thế nhưng vẫn chưa nói ra, anh ta liền nói biết cô.
Mộc Phong giơ tay qua yêu thương xoa đầu cô "Đứa ngốc, anh liền biết em quên anh rồi."
Cảm giác anh ấy thân mật như vậy, Mạc Thanh Yên hơi hơi chấn động một chút.
Tuy rằng rất sùng bái anh ta, nhưng lại không thích động tác thân mật của anh ta như vậy, cảm giác quá tùy ý rồi. Sắc mặc thay đổi, nụ cười cũng thu liễm lại.
Mộc Phong biết cô không vui, vì thế nhướn mày: "Lúc nhỏ, anh trai kế bên nhà em, lẽ nào em hoàn toàn quên anh ta rồi sao?"
Suy nghĩ của Mạc Thanh Yên quay về khoảng thời gian lúc nhỏ, anh trai kế bên nhà, đột nhiên hai mắt sáng ngời.
Anh Phong nuôi mèo?
Nghĩ đến lúc đó, một con mèo tiến vào phòng của cô, cô đặc biệt thích, sau đó anh Phong liền tìm đến nhà cô. Hai người sau đó thường cùng nhau chơi nuôi mèo, anh ấy trong quá khứ chính là thích sờ đầu cô như vậy.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười "A, anh Phong, không ngờ lại là anh."
Hai người bắt đầu nhớ lại quá khứ, nói chuyện lại giống như hồi đó, cảm tình cũng theo đó thân thiết trở lại.
Lại không phát hiện, một bóng người xuất hiện. Hắn ngồi xuống bên cạnh Mạch Thanh Yên, lạnh lùng cười.
Không nghĩ tới, khéo như vậy?
Hắn tối qua đã muốn cảnh cáo cô, không được gặp mặt Mộc tiên sinh, thế nhưng cô không nghe, cái này cũng không thể trách hắn rồi.
Mộc Phong cười tươi "Vị này là?"
Mạc Thanh Yên trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn sắc mặt liền thay đổi, từ đáy lòng âm trầm nghĩ "Như thế nào xui xẻo như vậy, làm sao mà gặp hắn rồi."
Có điều cô cũng không sợ hắn, gặp thần tượng là chuyện của cô, hơn nữa hiện tại biết anh ấy là anh Phong rồi, càng thêm cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.
Không quen.
Cô giành nói trước, sau đó liếc ngang nhìn Lệ Đình Tuyệt. Bởi vì cô biết, người đàn ông này là cố ý đến tính sổ, cho nên nói không quen, hắn ta nhất định sẽ tức giận rời đi.
Lệ Đình Tuyệt giữ nụ cười nguy hiểm, lười biếng dựa vào ghế dựa sô pha.
Đối diện với Mộc Phong, trong con ngươi tà khí cũng thêm một tia mỉm cười.
Đồ vật trong tay hiện ra trước mắt hai người "Tôi là đến đưa Mạc tiểu thư cái này, lúc em đi sáng nay để quên lại."
Mạc Thanh Yên vừa nhìn, cái này giống hệt với cái cô mặc ngày hôm qua, bị dọa tới mức cái miệng nhỏ nhắn đều há ra. Nghĩ muốn một phen đoạt lấy, thế nhưng nhìn anh Phong phía đối diện cùng với ánh mắt của người bên cạnh.
Lại rút tay về, một cái tay khác dưới bàn ra sức nhéo đùi của hắn. Lệ Định Tuyệt bị đau, thế nhưng mặt lại không đổi sắc.
Không quen đúng không? Thật là tuyệt tình, tối qua nhiệt tình như vậy, bây giờ liền nói không quen biết. Mạc tiểu thư, em hỏi tôi việc vá màng, bạn tôi nói rồi có thể làm cho em, bởi vì là do tôi phá, tôi trả tiền cho em vá lại.
Tên đàn ông lòng dạ xấu xa nào đó, mặt không đỏ tim không đập nói xong. Toàn bộ mặc kệ người khác thế nào.
Mà mặt Mạc Thanh Yên từ hồng thành trắng, cái tên này nói những thứ này làm gì? Cô và hắn từng làm qua chuyện đó sao? Vá màng? Thật sự là thiệt thòi hắn nghĩ ra.
Khụ khụ…..
Mộc Phong cầm lấy ly nước uống một ngụm, lại bị lời hắn nói làm cho sặc, mau chóng cầm lấy khăn tay lau miệng.
Tiểu Yên, người này chính là bạn trai em sao?
Người đàn ông này bộ dáng giống như cười mà không cười, làm thế nào lại có cảm giác vị chua nồng nặc thế? Dường như, anh ta thích Tiểu Yên.
Không phải.
Mạc Thanh Yên bị chọc giận rồi, đứng dậy, hất ly nước qua.
Lê Đình Tuyệt, đồ khốn nạn anh, tôi nói qua những thứ này khi nào.
A, còn nói là không biết, cái này không phải là lộ rồi sao?