Sau đó Trần Bang Thiển bắt đầu dạy dì ấy dùng như thế nào, hai con người liền thân nhau. Mạc Thanh Yên phục tiểu nha đầu này, quan hệ ngoại giao vô cùng tốt.
Ánh mắt dì Trương nhìn cô ấy, vô cùng thích thú, có điều cô thực sự được yêu quý, nếu không sao có thể không nói lời nào với cô ấy.
Mac Thanh Yên thay giày, đi đến bên cạnh hai người:" Dì Trương, tính cô ấy như thế, về sau dì sẽ quen thôi."
Ôi, Mạc tiểu thư, người bạn này của cô rất được yêu thích, dì cũng thích cô ấy.
Mạc Thanh Yên đi lên lầu trươc, Trần Bang Thiển khẽ nói dì Trương:" Dì Trương, tý nữa cháu có đồ gửi đến, dì lấy giúp cháu nhé, buổi tối cháu cần dùng.
Tiểu ngũ không cho cô châm cứu, cô liền lén đặt đồ châm cứu, buổi tối nhất định phải châm cứu chân của Lệ Đình Tuyệt.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười.
Thiển thiển, nhanh lên.
Mạc Thanh Yên thấy cô không đi theo, liền quay đầu lại gọi cô, cô ấy nhắcđến món quà mua cho Lệ đình Tuyệt, sau đó chạy lên tầng.
Tới cửa phòng sách, Mạc Thanh Yên gõ cửa.
Vào đi.
Một giọng nói nam nhân trầm thấp dễ nghe vang lên, Trần Bang Thiến chớp mắt.
Giọng nói không tồi, rất dễ nghe.
Sau đó hai người đi vào phòng sách, nhìn thấy người đàn ông đang xem tài liệu trước giá sách, cúi thấp đầu, nhin.
Trần Bang Thiển nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy dáng người anh ta cũng không tồi.
Người cao chân dài, nhưng mà vẫn không thấy mặt của anh ta, cảm thấy nhất định không bằng anh trai.
Mạc Thanh Yên đưa thuốc đông y đến trước mặt anh," Uống thuốc đi."
Anh mới chậm rãi ngửng đầu lên, Trần Bang Thiển bị ngơ người, người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, dáng vẻ thâm thúy, chiếc mũi cao, đặc biệt là đôi mắt hào hoa, mang theo hơi thở gian tà, hồn xiêu phách lạc.
Khiến cho người khác không thể nào quên, nếu nói thật ra thì anh ta đẹp trai hơn anh trai.
Không ngừng nhìn Mạc Thanh Yên, chả trách Tiểu Yên thích anh ta, cái diện mạo này, thế gian hiếm có.
Nhưng mà, cũng chỉ hờn hợt thôi, cô muốn xem tính cách anh thế nào?
Vì thế chào hỏi:"Hey, Lệ thiếu gia."
Mạc Thanh Yên nắm lấy vai cô, cười nhẹ," Bạn thân của em, Trần Bang Thiển."
Lệ Đình Tuyệt thản nhiên quay sang nhìn Trần Bang Thiển, không có nhiều cảm xúc, chỉ thoáng nhìn, lịch sự vừa có chút xa cách.
Trần tiểu thư, xin chào!
Trần Bang Thiển không ghét anh ta, ánh mắt của người đàn ông này luôn nhìn Mạc Thanh Yên, cho dù có chào hỏi thì cũng không ngừng nhìn Tiểu Ngũ, anh ta thực sự rất để ý đến Tiểu Yên
Vì thế liền nhếch môi cười,"Lệ thiếu gia, đã làm phiền rồi, có điều, tôi đặc biệt đến tìm Tiểu Yên, vì thế muốn ở với cô ấy."
Có thể hiểu được.
Anh phát hiện, Mạc Thanh Yên tiểu nha đầu này thực sự được yêu thích, bất kể già trẻ, đến bạn bè cũng dán đến cô như thế, khiến cho anh muốn mau chóng cưới cô về, có như thế anh mới có thể độc chiếm được.
Trần Bang Thiển xem kỹ phòng sách của anh, người đàn ông này thích sắc điệu tối, vì thế có thể nhìn thấy người đàn ông này ngày thường có tính cách lạnh lùng và cứng nhắc.
Mạc Thanh Yên thấy anh vẫn chưa chuẩn bị uống thuốc, vì thế liền gõ nhẹ xuống bàn.
Uống thuốc đi.
Cô khiến cho dì Trương chịu đựng cả một ngày, hy vọng có ích với anh ta.
Lệ Đình Tuyệt nhìn nước thuốc đen ngòm, cau mày nhẹ, thản nhiên nói:" Phải ăn kẹo mới được."
Mạc Thanh Yên nghĩ, "Để em đi xuống lấy."
Vừa định đi, liền bị anh kéo lại, ngồi trên đùi anh, môi bị anh chiếm lấy, mặt cô đột nhiên đỏ lên, nghĩ đến việc Thiển Thiển ở đây, càng ngại ngùng.
Nhưng mà đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông kia vẫn không buông ra, anh mút mạnh, trong ánh mắt đều là sự đắc ý.
Về sau bảo ta uống thuốc, phải ăn loại kẹo này.
Mạc Thanh Yên đỏ mặt,"Anh đừng làm loạn, Thiển Thiển vẫn còn ở đây."
Không sao cả, anh thích xem, tối nay lúc hai người ngủ, anh cũng không để ý ngồi bên cạnh xem.
Mang món quà đặt trước bàn sách của Lệ Đình Tuyệt,"Quà gặp mặt."