Tư Đồ Thiên đứng ở một bên thực sự là không nhìn nổi nữa, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng chia buồn cùng Đại ca. Nhưng cũng không thể trơ mắt đứng đó nhìn Tiểu Ngũ bị người đưa đi mất, vì thế liền đi đến. Vỗ nhẹ vào vai Mạc Thanh Yên, kéo cô ra khỏi vòng ôm của Lệ Đình Tuyệt.
Đôi mắt khói to tròn của cô nhìn theo hắn, trên mặt còn vương ý cười.
Tiểu Ngũ, chúng ta về nhà thôi.
Mạc Thanh Yên lắc đầu, "Tam......Ca, có hắn ở đây là được rồi, là hắn đưa em đến đây, anh cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Cô nói xong lại xoay người đi về phía nam nhân anh tuấn ở bên kia, quanh thân hắn tản ra khí thế cường đại, Tam ca của cô tuy rằng cũng rất có khí chất. Thế nhưng khi đứng cùng với hắn, lại có vẻ kém hơn nhiều.
Tư Đồ Thiên rất không khách khí nói, "Tam ca là sợ người ta đối với em có tâm tư không trong sáng."
Dù sao bây giờ cô đã say lắm rồi, đối xử với ai cũng cực kỳ tốt, mà bây giờ lại muốn ở cùng nam nhân này, sao hắn có thể yên tâm được chứ.
Lệ Đình Tuyệt bình thản nói: "Anh yên tâm, tôi không phải là kẻ thừa nước đục thả câu." hắn rõ ràng hôm nay bản thân mình đã có lợi thế, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Tư Đồ Thiên gọi thuộc hạ đến, "Mấy người các ngươi đi theo hắn, xem xem hắn có đưa Tiểu Ngũ về nhà hay không, nhất định phải bảo vệ nó an toàn."
Vâng, Tam gia.
Lệ Đình Tuyệt nắm tay cô đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, hắn nghiêng đầu nhìn cô, nha đầu này mặc một bộ quần áo ở nhà, trên chân đi đôi dép lê rồi cứ thế đến đây. Nhưng nhìn một chút cũng không mất tự nhiên, còn có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Hắn nhéo nhéo cằm của cô, "Để tôi đưa em về, không sợ tôi ăn em luôn sao?"
Mạc Thanh Yên lắc lắc đầu, cô thấy hắn rất quen thuộc, cảm thấy hắn không phải là người xấu. Loại cảm giác này rất rõ ràng, cho dù cô uống rượu cái gì cũng mơ hồ không nhớ rõ. Thế nhưng lại cảm thấy hắn sẽ không làm hại cô, còn đối với cô thật tốt.
Vừa nãy dáng vẻ hắn sốt ruột lo lắng cho cô, cùng với hiện tại ôm cô trong lòng, cô đều thích.
Lệ Đình Tuyệt thật sự không thể so sánh cô của hiện tại với bộ dạng của cô lúc bình thường với nhau, lúc này cô ngoan ngoan nghe lời như một con cừu non vậy.
Tư Đồ Thiên cầm lấy hai khẩu súng, đây là hàng tư nhân đặt làm, người bình thường không có khả năng lắp ráp được. Trừ khi là được người của bộ đội đặc chủng huấn luyện qua. Hắn cũng là trong hoàn cảnh như vậy biết đến loại súng này, sau đó mới dùng thật nhiều tiền để mua về.
Bây giờ đối với Lệ Đình Tuyệt, hắn đã có vài phần xem trọng, là một người không đơn giản.
Tam gia, kĩ thuật bắn súng của người vừa rồi thật sự rất tốt, ở một nơi tối như vậy, mà vẫn có thể bách phát bách trúng.
Tư Đồ Thiên cố ý chọn hậu viện làm nơi đấu súng, mục đích chính là muốn khảo nghiệm một chút xem hắn có thực sự có bản lãnh hay không. Người kia so với bản thân hắn còn có kĩ thuật bắn súng tốt hơn,nếu không sao có thể đúng lúc bắn chệch hướng của viên đạn kia, cứu Tiểu ngũ một mạng được.
Ta biết.
————————
Chiếc Maybach dừng trước cửa căn biệt thự, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đã ngủ say. Dáng vẻ cô khi ngủ đặc biệt đẹp, thu lại hết tất cả gai nhọn quanh người.
Cô bây giờ trở nên mềm mại, giống một đứa nhỏ bình thường.
Như này mới là mặt chân thật nhất của cô.
Lệ Đình Tuyệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, hắn biết qua đêm nay, khi cô tỉnh rượu, sẽ lại quay về giống cô của bình thường, luôn mâu thuẫn với hắn, ân oán của hai nhà Lệ Mạc từ hôn ước của hai người họ mà xuất hiện, giờ cũng từ hôn ước họ mà chấm dứt.
Đây là ông trời muốn trêu đùa hắn có phải không?
Lúc trước hắn căn bản là không muốn cùng cô kết hôn, lại cố tình nghe theo sự sắp xếp của ông nội. Bây giờ hắn rất muốn được cưới cô, ông nội chắc chắn sẽ là người đầu tiên phản đối.
Hắn ôm lấy cô, ấn chuông cửa, là Tiểu Văn ra mở cửa, mang theo ánh mắt rất không chào đón.
Giao tiểu thư lại cho tôi là được rồi.
Lệ Đình Tuyệt không đồng ý, sao hắn có thể để người phụ nữ của mình cho nam nhân khác bế được. Vì thế liền liếc Tiểu Văn một cái, "Không cần, để tôi ôm cô ấy lên lầu."
Hắn tránh qua người Tiểu văn, cứ thế đi vào. Trần Tả dẫn hắn lên lầu, "Angela vẫn đang đợi tiểu thư về."
Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt ôm Mạc Thanh Yên vào phòng, Angela cuối cùng cũng ngừng khóc, tức giận nói: "Cháu muốn sờ meo meo."