Angela vui vẻ, cười ngọt ngào đi tới bên cạnh anh, làn váy công chúa nhẹ bay, nhỏ giọng chào anh.
"Thật không ạ? An An lúc nào cũng rất xinh đẹp đó. Chú Lãnh trông cũng rất đẹp trai ạ."
Angela là một cô bé nói năng luôn rất ngọt ngào, Lãnh Nhiên bị vẻ đáng yêu của cô bé làm tan chảy, sau đó quay ra nói với Lệ Đình Tuyệt.
"Sau này tôi nhất định sẽ sinh một cô con gái đáng yêu như Angela vậy."
Chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi, xinh đẹp, lại đáng yêu. Ôm con gái như vậy ra ngoài, người ta khẳng định sẽ đố kỵ với anh.
Angela vừa đứng nói chuyện với anh, vừa đợi nhân viên đóng gói đồ chơi, nghĩ đến buổi tối đống đồ chơi này sẽ được đưa đến nhà, cô bé sẽ có rất nhiều đồ chơi mới đó.
Lãnh Nhiên đi về phía hai bánh bao nhỏ, "Băng Khối, Dương Quang, hai cháu sao không chọn đồ chơi vậy?"
Hai cậu bé không trả lời, Lãnh Nhiên cầm lấy một chiếc xe điều khiển từ xa, "Có thích cái này không?"
"Ngây thơ."
"Cái kia thì sao?"
"Nhàm chán."
Cuối cùng mặt mày Lãnh Nhiên mặt mày xám xịt trở về, lắc đầu với Lệ Đình Tuyệt.
"Hai cậu nhóc này cũng quá khó tính rồi, chẳng giống những đứa nhỏ bình thường gì cả."
Lệ Đình Tuyệt xoa lông mày, thì ra Mạc Thanh Yên nói không sai, hai đứa nhóc này rất khó chiều.
Sau đó mấy người rời khỏi cửa hàng đồ chơi, liền nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết cùng Lưu nguyệt Nguyệt ở phía trước. Lệ Đình Tuyệt nhìn về phía ba đứa nhỏ, nói với Lãnh Nhiên.
"Cậu dẫn bọn nhỏ đến nhà hàng bên kia chờ tôi."
Hôm đấy diễn ra hôn lễ, ba đứa nhỏ đến phá đám cưới của họ. Với tính cách của Mạc Thanh Tuyết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn nhỏ.
Lưu Nguyệt Nguyệt đẩy tay Mạc Thanh Tuyết, "Cô nhìn kìa, cha của đứa bé cũng đến mua đồ dùng cho nó kìa."
Cả tầng này đều là cửa hàng bán đồ trẻ em, vì vậy cô ta nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt ở đây, phản ứng đầu tiên là cho rằng anh đến mua đồ dùng cho trẻ con, hơn nữa rất có thể là cho đứa bé trong bụng của mạc Thanh Tuyết.
Mạc Thanh Tuyết cười đi về phía trước, "Tuyệt, sao Lãnh nhị thiếu lại mang theo mấy đứa trẻ con thế kia? Là con nhà ai vậy?"
Cô có cảm giác mấy đứa bé kia rất quen, thế nhưng Lệ Đình Tuyệt lại đứng che phía trước, khiến cô nhìn không rõ lắm.
Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng quay ra nhìn cô ta, "Là con của họ hàng nhà cậu ấy."
Mạc Thanh Tuyết vươn tay kéo anh, muốn dựa vào trong lòng anh, nhưng bị anh lạnh lùng gỡ ra, còn lùi về sau mấy bước.
"Xin tự trọng."
Mạc Thanh Tuyết khẽ cắn môi, gượng cười.
"Tuyệt, em biết là anh cũng yêu đứa bé của chúng ta mà, anh cũng đã đến đây rồi, chúng ta cùng nhau đi mua quần áo cho cục cưng đi."
Vốn dĩ hôm nay cô ta cũng không muốn mua gì, nhưng cô ta có hẹn cùng Lưu Nguyệt Nguyệt, không tiện từ chối. Thế nhưng không nghĩ đến lại có thể gặp được Lệ Đình Tuyệt ở đấy, cô ta cực kỳ vui vẻ.
Lệ Đình Tuyệt từ lâu đã biết da mặt cô ta rất dày, lúc này nghe xong cũng chỉ cười lạnh một tiếng.
"A, Mạc tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, cha của đứa bé này là ai, cô còn không biết rõ hay sao?"
Nói xong anh xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng vừa lạnh lùng lại không chút lưu tình.
Mạc Thanh Tuyết cắn răng, đứa nhỏ này cô không thể giữ lại rồi. Nếu không ba tháng sau, anh nhất định sẽ đến tận nhà mang cô đi xét nghiệm ADN, đến lúc đó cô ta cũng không còn cách nào nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta càng trở nên âm u hơn, trong lòng cũng đã có chủ ý.
————————
Lúc Mạc Thanh Yên đến nhà hàng, đã là hai giờ sau. Mấy đứa nhỏ đã sớm đói bụng không chịu được, Lệ Đình Tuyệt liền gọi đồ ăn, cho mấy đứa ăn trước.
"Thực xin lỗi, mẹ tới muộn."
Angela cầm thìa, cái miệng nhỏ nhắn nhai thức ăn, ăn uống đặc biệt vui vẻ. Nghe được tiếng của mẹ, liền ngẩng đầu lên.
"Tiểu Yên, An An đói quá, không đợi mẹ được."
Mạc Thanh Yên xoa đầu cô bé, "Mau ăn đi, không cần phải chờ mẹ."
Lệ Đình Tuyệt vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh, Mạc Thanh Yên nhanh mắt nhìn hai đứa con trai của mình, thật may, hai đứa nhóc vẫn đang tao nhã dùng cơm, căn bản không để ý đến cô.
Cô lấy tay đẩy anh, muốn anh cách xa cô ra một chút.