Ta đương nhiên là biết, bởi vì nó là do ta tặng.
Cả hai đứa nhỏ đều quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Thanh Yên. Dương Quang nhíu nhíu mi, "Mẹ không phải nói là bị lừa sao, sau đó phải bất đắc dĩ mà phải mua nó sao?"
Khuôn mặt thanh tú của Mạc Thanh Yên nhăn lại, trong đầu cô muốn mang Lệ Đình Tuyệt ra mắng chửi hàng ngàn lần.
Yêu nghiệt, biến thái, oan gia, đồ nhỏ nhen ….
Nói, rốt cuộc sao lại thế này chứ?
Băng Khối khoanh hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng xem xét.
Mạc Thanh Yên liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, tên kia đang cực kỳ đắc ý. Nhìn bộ dáng cười như không cười, cô nghĩ hắn thực là cái đồ nhiều chuyện, có thể hay không để cho cô có chút mặt mũi trước mặt con trai chứ.
Thật ra chiếc nhẫn kia là mẹ cùng chú đi mua, mẹ đã trả cho chú tiền rồi.
Nghĩ đến bản thân đã đưa cho hắn hai trăm vạn chắc là cũng đủ rồi, đó là tất cả số tiền tiết kiệm nhiều năm của cô, dành để nuôi dưỡng bọn trẻ. Cô không muốn nợ ân tình người khác nên đã luôn tìm đủ mọi cách để chăm sóc cho tất cả ba đứa nhỏ.
Bất chợt cô được ôm vào một vòng tay ấm áp và rắn chắc, sau lưng vang lên âm thanh trầm thấp vô cùng mị hoặc.
Chú đã cầu hôn mẹ cháu, hơn nữa cô ấy cũng đã nhận nhẫn của chú rồi, hai đứa cũng không nên làm khó mẹ nữa. Muốn mắng, muốn đánh thì đều trách chú.
Hắn nhíu nhíu mi tâm, khi tức giận trông như lão đại, bảo vệ người phụ nữ yêu dấu của mình.
Không đúng, tôi đã đưa tiền cho anh rồi, nó là của tôi mua.
Mạc Thanh Yên nghe hắn nói mà cô tức giận trừng mắt với hắn.
Lệ Đình Tuyệt đem thẻ ngân hàng đặt vào tay của cô," Cô muốn mua nó cũng được nhưng mà tôi đã bỏ ra một triệu để mua nó.Vậy Mạc tiểu thư dùng tiền mặt hay là thẻ?"
Một triệu? Một triệu ư?
Trong đầu Mạc Thanh Yên chỉ có hai từ này, sau đó nhìn vào tay đeo nhẫn của mình mà nghĩ biết vậy đã chẳng làm.
Cô gục đầu xuống nói " Liệu rằng có thể trả theo kì không?"
Băng Khối nhìn người mẹ ngốc nghếch của mình bị người đàn ông này lừa gạt, vì thế cậu nhóc hướng cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay, nghĩ đến cây bút kim cương trong túi. Cậu bé cười lạnh, gọi Mạc Thanh Yên một tiếng.
Mẹ mau lại đây.
Mạc Thanh Yên liền đi tới chỗ cậu nhóc, cậu bé kéo ngón tay đeo nhẫn của cô, cầm lấy đầu bút kim cương trượt lên trên chiếc nhẫn. Khoá trên chiếc nhẫn liền được mở ra, Băng Khối cầm ở trong tay.
Xoay người cậu nhóc tiêu sái bước đến trước mặt Lệ Đình Tuyệt, bàn tay nhỏ bé vươn ra.
Của chú này trả lại cho chú, về sau chú đừng tới đây dây dưa với mẹ cháu nữa.
Tay Mạc Thanh Yên được tự do và cũng không cần phải trả cho hắn ta một triệu. Cô vui vẻ đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, cô trực tiếp hôn một cái trên mặt của con trai.
Bảo bối xinh đẹp của mẹ, con thật sự là quá thông minh.
Tuy nhiên, Lệ Đình Tuyệt nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay, hai mắt tối sầm lại. Tâm tư của hắn toàn bộ là uổng phí sao, đưa trẻ này đầu óc cũng thật nhanh nhạy. Đáng tiếc nó lại chính là thiết kế riêng của hắn nên hắn hơi khó chịu.
Đi thôi, MM vẫn đang đợi chúng ta trong xe.
Băng Khối lạnh giọng nói, sau đó liền hướng tới trước cửa bước ra ngoài. Dương Quang đi đến trước mặt Lệ Đình Tuyệt cười âm hiểm.
Đừng nghĩ rằng chú trông đẹp trai thì chắc chắn rằng mẹ cháu sẽ thích chú, cháu cùng anh trai còn đẹp trai hơn chú nhiều nên chú tránh xa mẹ cháu ra.
Nói xong cậu làm động tác bắn súng, sau đó thật soái và rời đi.
Lệ Đình Tuyệt nhìn ba người vừa rời đi, lưng người phụ nữ kia vừa tinh tế vừa mảnh khảnh, mà hai tên nhóc kia thân ảnh thon dài. Thật sự rất giống người một nhà, cô gái này có hai tên nhóc đi theo, cũng là một chuyện tốt.
Bất quá bọn họ có vẻ mang thù địch với hắn, khiến hắn thấy hơi bị động. Vì vậy liền nảy ra nghĩ nếu có thể làm cho hai tên tiểu tử này đứng về phía hắn, như vậy hắn đã mạnh càng thêm mạnh, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay hắn.
Nhưng hai tiểu tử này lại đứng về phía cô, canh giữ không cho hắn tiếp cận gần cô, hắn nhắm mắt lại, định tâm suy nghĩ kế hoạch mới.