Mà vẻ mặt Mạc Thanh Yên thản nhiên, dạ tiệc giống như đúc hồi cô mười tám tuổi, long trọng mà lại mộng ảo. Nhưng đây cũng chỉ là hào quang trước cái chết mà thôi mà cô đằng sau sự đẹp đẽ này chứa biết bao hiểm nguy.
Hôm nay bọn họ cũng dùng thủ đoạn tương tự để đối phó cô, muốn cho cô được huy hoàng lúc sau diệt vong, nghĩ đến đây, vẻ mặt cô càng toả ra sự lạnh lùng. Buông Mạc Thanh Tuyết ra, ngay cả giả vờ cô cũng không muốn giả vờ nữa.
Mạc Thanh Tuyết đi về phía người dẫn chương trình, nhận lấy microphone, ăn nói đường hoàng đĩnh đạc, biểu hiện như thục nữ tao nhã.
Cô ta phát biểu xong, coi như dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Mạc Thanh Tuyết nhìn thấy Lệ Dạ Kiêu bèn ra hiệu với anh ta, hai người liền ra đại sảnh, đến tận sân cỏ ở bên ngoài.
Lệ Dạ Kiêu chạm cốc với cô ta, "Hôm nay quả thật xinh đẹp."
Tuy nhiên đem so sánh với Mạc Thanh Yên thì thật xấu mặt thay cô ta, đương nhiên Lệ Dạ Kiêu không nói ra điều đó.
Cô ta uống một ngụm rượu, cười một cách thản nhiên."Lệ Nhị thiếu, có phải đang hối hận vì không chọn tôi không?"
Nhìn người đàn ông cao to tiêu soái này, mặc dù so với Lệ Đình Tuyệt có điểm khác, nhưng cũng coi như là nhân vật nhân trung chi tối. Cô ta thích được đàn ông hứng trong lòng bàn tay, đặc biệt là trên giường.
Cho nên thấy Lệ Dạ Kiêu không vừa mắt cô ta cứ thấy canh cánh trong lòng.
Tay cô ta đặt trên cổ anh ta, sáp môi lại gần.
Ánh mắt Lệ Dạ Kiêu lợi hại, vô tình đẩy cô ta ra, "Đối với cô không có hứng thú, cô biết thứ tôi là cái gì mà?"
Bị anh ta bỏ rơi như vậy, sắc mặt Mạc Thanh Tuyết khẽ đổi, có chút xấu hổ. Nhưng là rất nhanh cô ta trấn định lại, nở nụ cười.
Lệ Nhị thiếu, cũng đừng quên, thứ tôi muốn là cái gì?
Mục đích của cô ta vẫn luôn rõ ràng đó chính là Lệ Đình Tuyệt, phải làm phu nhân tổng tài Lệ thị.
Mà Lệ Dạ Kiêu chẳng qua chỉ là một loại ham muốn trong sở thích mê trai của cô ta mà thôi, anh ta không cần thì cô ta cũng chẳng miễn cưỡng. Nhưng giao dịch giữa hai người thì cô ta tuyệt đối không thể bỏ.
Lệ Dạ Kiêu vươn tay bóp chặt cổ cô ta với vẻ mặt càng hung tợn, trong con người hẹp dài toàn bộ là sự giận dữ.
Đừng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi, cô không xứng, có cần tôi đem những chuyện xấu của cô phơi bày ra ngoài sáng không?
Mạc Thanh Tuyết lập tức thu lại vẻ đắc ý vừa nãy, đổi thành vẻ điềm đạm đáng yêu.
Tôi, tôi chỉ là chỉ trêu anh chút thôi, việc anh phân phó tôi đã làm rồi.
Lúc này trong hội trường vô cùng náo nhiệt, cho nên không ai chú ý đến hai người họ trong hoa viên. Sắc mặt Mạc Thanh Tuyết càng ngày càng đen, đã muốn không thở nổi rồi. Cô ta đưa tờ giấy qua "Thứ anh muốn ở bên trên."
Lệ Dạ Kiêu buông lỏng ra, cô ta dựa vào thân cây bắt đầu hít từng ngụm từng ngụm.
Vừa nãy cô ta còn nghĩ rằng mình sẽ bị anh ta bóp chết, may thay, cô ta đã dúi cho anh ta thứ mà anh ta cần, bằng không, cô ta cũng dám tưởng. Sau này sẽ không thử câu dẫn người đàn ông này nữa, bởi vì vốn dĩ anh ta không vừa mắt cô ta.
Hơn nữa người này tính tình lãnh khốc vô tình cũng quá dọa người đi, không có nửa điểm ấm áp.
Sau khi Lệ Dạ Kiêu xem xong, cả người lạnh lẽo giống như là sứ giả địa ngục, cặp mặt trợn to với cô ta.
Cái này để cho cô biết, tôi bảo cô đi tra những điểm khác của Lệ Đình Tuyệt.
Giọng nói lãnh liệt, nghe được ra anh ta rất gấp, vô cùng gấp mà người đàn bà này còn chọc anh ta.
Mạc Thanh Tuyết lùi lại mấy bước, "Nhưng, tôi chỉ có thể tra được đến đó thôi."
Lệ Đình Tuyệt căn bản rất cẩn thận, cô ta chỉ từng đến nhà anh đúng một lần, hơn nữa đó là cô ta do cô ta cứng rắn xông vào. Muốn điều tra anh ta, cô ta hoàn toàn không làm được. Nhưng muốn hợp tác thì cô ta phải tỏ thành ý, cái này hiểu được.
Anh yên tâm đi, tôi sẽ đi thăm dò, sau đó nói cho anh. Sắc mặt anh ta tái nhợt, bị anh ta doạ không nhẹ.