Mà vừa nãy sao mình lại đưa đứa nhỏ này cho hắn chứ, thật là, cô không muốn ở lại đây.
Không khỏi nhìn về phía Angela, một tay Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô đi lên lầu. Khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn lộ ra ý cười ngọt ngào, rất đắc ý đối với Mạc Thanh Yên.
"Mẹ, không phải do con không đi nhé, là chú giữ con ở lại đây."
Cô nhìn một vòng, phát hiện biệt thự này, giống như chỉ có một mình Lệ Đình Tuyệt ở. Nếu cô nếu đi, sợ tiểu tử kia sẽ bị hắn bắt nạt.
Bộ dạng người đàn ông này tuy rằng rất đẹp trai, nhưng việc vừa mới làm với cô, thật sự là không biết xấu hổ.
Chỉ sợ có cái suy nghĩ ma quỷ vẫn lưu lại mới tốt.
Cô cởi giày cao gót, chân rốt cục thoải mái hơn, nhưng chưa tìm được dép lê của nữ.
Cô nghi hoặc, hôm nay không phải hắn cùng Mạc Thanh Tuyết kết hôn sao? Chẳng lẽ bình thường cô ấy không đến nhà hắn.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô lộ ra một tia cười yếu ớt.
Xem ra, Mạc Thanh Tuyết căn bản không ở trong lòng hắn, cô xứng đáng.
Bước chân lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đang kể chuyện cho Angela, tiếng nói của hắn đầm ấm, cùng với câu chuyện, nghe thật sự là thoải mái. Tiểu tử kia tựa vào trong lòng hắn, chỉ vào nhân vật trong sách.
"Chú ơi, công chúa Bạch Tuyết và dì thật giống nhau, đều rất xinh đẹp, chú có thích dì không?"
Không nghĩ tới việc nha đầu kia lại hỏi vấn đề này, sắc mặt Mạc Thanh Yên khẽ thay đổi, ai thích hắn chứ. Năm năm trước nếu không phải vì hắn, cô đã sống không bằng chết?
Hừ!
Lệ Đình Tuyệt cũng không nghĩ, tiểu nha đầu lại hỏi hắn vấn đề như vậy, không khỏi nghĩ tới cái ngực to của cô gái kia, là cô thích sao. Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia không xứng với tâm trạng hắn.
"Rất hung dữ."
"Phi, dù tôi có bị lợn thích, cũng không muốn anh thích."
Mạc Thanh Yên lạnh giọng, sau đó không mời mà tự ngồi bên cạnh Angela, thu sách lại và lật trang.
Hai mắt Lệ Đình Tuyệt thâm thúy nhìn cô, nhìn thấy bàn chân trần của cô, trắng ngọc ngà, trông rất đẹp. Chỗ nào cũng đẹp, chỉ là cái miệng rất độc.
Thế nhưng nói hắn không bằng lợn, đây là lần đầu tiên có người dám nói hắn như vậy
Cái miệng nhỏ nhắn của Angela chu lên, kéo theo đôi mắt cũng mở to. "Không cần đâu, con mới không cần lợn làm con..."
Chữ cha còn chưa kịp nói ra, cô nhanh chóng bịt miệng lại, không để chú biết dì chính là mẹ, bằng không chắc chắn sẽ ghét mẹ có ba con.
Đương nhiên, việc này đều là do anh Băng Khối nói, cô ghi nhớ trong lòng.
Mạc Thanh Yên thật sự bị nha đầu kia làm cho tức chết, túm lấy cô, "Ta cho con đi tắm rửa, có điều ở
đây không có quần áo ngủ của trẻ con, hay là chúng ta về nhà?"
Angela bị cô ôm lấy váy, muốn giãy dụa chạy tới bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, nhưng mẹ rất xấu, không cho cô chạy mất.
"Không cần, con không cần."
Lệ Đình Tuyệt đứng lên, "Trên đường về đã mua áo ngủ rồi."
Sau đó hắn đẩy cửa ra ngoài, lúc quay lại thì đưa cho cô một cái túi.
Sau khi xem xong biết giá bộ quần áo nhi đồng này không rẻ, liền nói.
"Bao nhiêu tiền, tôi trả anh." Cô cũng không muốn nợ nhân tình của người này..
Lệ Đình Tuyệt nghe thấy câu này vô cùng khó chịu, nâng hai mắt lên, dấu diếm sự hung dữ.
"Tôi mua cho Angela, không phải mua cho cô, cho dù trả tiền cũng để mẹ cô bé đến."
Nói đến mẹ Angela không phải là cô sao? Nhưng lúc này thật sự cô không muốn hắn ta biết, hắn
biết rồi, không phải sẽ biết cô đã phá hoại đám cưới của hắn và Mạc Thanh Tuyết sao?
Dù ngốc cũng không để tự bại lộ, nghĩ đến đây cô mới đột nhiên phát hiện, tại sao Lệ Đình Tuyệt không hỏi chuyện hôn lễ của hắn bị phá hoại?