Người đàn ông đang ngồi dựa trên giường, mặt giống như được sơn lớp sơn mới, ngày càng tối sầm xuống.
Ánh mắt quét về phía chất lỏng trong tay cô, bất kì ai cũng nhận ra đó là cái gì, cô thế mà lại cho anh ta uống cái này?
Mạc Thanh Yên bưng chén nước tiểu của con mình đến bên giường, "Anh thử xem, đây là nước tiểu đồng tử, rất sạch sẽ. Hơn nữa có thể trị bách bệnh, anh đã như vậy rồi, chúng ta thử một lần cũng chẳng chết được."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, biết thứ này không phải ai cũng có thể uống được. Cũng không phải là nước, nghe thì thấy có vẻ không hay, nhưng cô không phải là hy vọng anh ta có thể đứng lên sao.
Ha ha ha….
Phía sau truyền đến tiếng cười cực kỳ khoái chí của hai người đàn ông, Lãnh Nhiên ôm bụng ngồi dưới đất, còn Ngôn Ngọc cũng không khác là bao, tay chống lên tường, cười lớn.
Mạc Thanh Yên xoay khuôn mặt nhỏ nhắn ra liếc bọn họ một cái, muốn họ yên tĩnh một chút.
Sau đó lại nhìn Lệ Đình Tuyệt. Ánh mắt của tên đó là sao, nhìn cô giống như mũi giao vậy, đằng đằng sát khí.
Cuối cùng đưa đến trước mặt anh ta, "Tôi đút cho anh, hay anh tự uống."
Lệ Đình Tuyệt hai tròng mắt híp lại, đây chẳng lẽ là kết cục khi lừa cô, bảo anh ta uống nước tiểu, thật sự quá độc ác.
Nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô, cảm thấy nha đầu này đến cái này cũng tin liền biết cô thật sự mong hắn có thể khỏe lại.
Anh ta liền không theo nguyện ý của cô. hy vọng sau khi anh ta khỏe lại, sau đó cô cao chạy xa bay, đến cửa cũng không có
Vì thế mím môi, lạnh lùng nói.
Ngôn Ngọc, nói cho cô ấy biết thứ như vậy có thể uống sao?
Đó là thứ thân thể bài tiết ra bên ngoài, là phế vật rác rưởi. Căn bản không thể chữa bệnh, tất cả đều là mê tín.
Ngôn Ngọc đưa tay lên vuốt tóc, thân thể mặc chiếc áo sơmi trắng thanh tú như sinh viên đại học, anh ta cuối cùng cũng không nhịn được cười.
Thật không ngờ Lệ Đình Tuyệt lại đẩy chuyện này qua cho anh, liên quan gì đến anh chứ?
Bảo anh ta uống nước tiểu, lại còn không phải của anh ta, vì thế lãnh đạm nói: "Nước tiểu đồng tử trong y học quả thật có thuốc dùng, cậu xem tiểu Yên người ta đã lo lắng cho cậu như vậy, cậu mau uống đi."
Nếu như Lệ Đình Tuyệt thật sự uống nước tiểu, anh ta cùng Lãnh Nhiên nhất định sẽ cười mười năm mất, bây giờ nghĩ thôi cũng không nhịn được cười.
Lệ Đình Tuyệt nhìn ra được Ngôn Ngọc không có ý muốn giúp anh ta. Còn Mạc Thanh Yên nghe xong vậy, đáy lòng cũng coi như có điểm tựa.
Xem đi, bác sĩ Ngôn nói là có tác dụng, anh không biết đâu, dì Trần hôm nay đi chùa xin một là bùa, đi bước một đến đỉnh núi, hơn nữa đi một bước quỳ một bước. Rất thành tâm, cho nên anh đừng phụ lòng tốt của dì ấy.
Còn nước tiểu này, cô cũng xin cầu rất lâu hai đứa trẻ mới cho. Hơn nữa bọn họ khẳng định, Lệ Đình Tuyệt sẽ không uống. Cô còn cam đoan, nếu anh ta uống, hai cậu bé sẽ phải đấm lưng cho cô.
Còn nếu cô thua, phải dẫn bọn chúng đi xem đua xe.
Cho nên lúc này cô rất mong anh ta có thể uống, như vậy, hai cậu bé kia liền thua. Điều quan trọng là xem có thật sự hữu dụng hay không, nếu có, cô ngày nào cũng sẽ làm để anh ta mau khỏi bệnh.
Ngôn Ngọc cười nói: "Nhìn xem người ta chân thành như vậy, đừng phụ tấm lòng người ta."
Lãnh Nhiên cười đến nội thương, nhìn Ngôn Ngọc đang cố gắng thuyết phục, anh ta chỉ có thể cắn môi chơi điện thoại, không dám chọc giận Lệ Đình Tuyệt, bằng không sẽ trở thành kẻ thù.
Nhưng vẫn không nhịn nổi liếc trộm mắt nhìn một cái, bởi vì rất tò mò, nếu như anh ta uống, thì đây chính là một tin động trời, Lệ Đình Tuyệt tổng tài của Lệ Thị uống nước tiểu, thật kinh ngạc.
Lệ Đình Tuyệt nét mặt mang theo ý cười, nhíu nhíu mày.
Được, nếu như có đồ tốt như vậy. Tôi làm sao có thể hưởng thụ một mình chứ, tiểu Yên đổ thành ba chén, ba anh em chúng tôi cùng uống.