Người đàn ông này, cũng thật kỳ quái, vậy mà lại xuất hiện ở nơi như thế này.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy vệt máu trên môi cô, so sánh với hình tượng gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn trong ánh sáng mờ ảo. Vẻ mị hoặc của cô lúc này giống như quỷ hút máu vừa hút xong máu huyết, mắt hắn lóe ra tia sáng nhỏ.
Hôn môi cô, đem máu trên môi cô đều nuốt vào trong miệng.
Mà Mạc Thanh Yên hoàn toàn không hiểu, người đàn ông này đang làm cái gì? Dùng sức đẩy hắn, nhưng môi lại bị hắn triền miên không dứt.
Mãi đến khi cảm thấy cô không chảy máu nữa, mới rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nửa cười mỉm, nửa liếc sâu cô một cách nguy hiểm.
Bởi vì tôi đặt hệ thống định vị trên người cô, phát hiện cô nửa đêm không ngủ lại đến đây, liền đến xem cô thế nào, rất hiếu kỳ, không được sao?
Định vị?
Cô kinh hô một tiếng, hắn thế này cũng quá đáng lắm rồi. Thế là đập hắn một hồi "Thả tôi xuống, đợi chút nữa người ta đến đây, chúng ta đều bị chơi chết rồi."
Lệ Đình Tuyệt ôm cô không buông tay: "Cô có thể sao?"
Nhìn xem cái bộ dạng này của cô, không biết có bị thương hay không?
Mạc Thanh Yên hừ lạnh một tiếng "Yên tâm, không chết được."
Sau khi buông cô ra, hắn giúp cô cắt đứt dây thừng trên chân. Nhìn thấy da bị siết đến hằn lên vết đỏ, sắc mặt từng chút từng chút một trầm xuống, dám đối xử với cô như vậy, hắn nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận.
Lúc hắn thất thần, Mạc Thanh Yên đã chạy nhanh ra cửa, lén nhìn vài lần. Quay đầu lại "Lúc anh mới tiến vào, bọn họ có phát hiện ra chưa?"
Lệ Đình Tuyệt hôm nay ăn mặc rất tùy ý, đồ thể thao màu đen, mũ của áo khoác ngoài trùm lên đầu, tại nơi như thế này ăn mặc thành như vậy, trong vẻ đẹp trai lại lộ ra vài phần thần bí, thật mê người.
Mạc Thanh Yên quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, như thế nào mà có cảm giác hắn dường như mới từ phòng tập gym lại.
Hắn bước chậm rãi lại gần, ôm lấy vai cô "Yên tâm, tôi có thể đến cứu cô, thì có thể đi ra ngoài. Đi phía sau tôi, nếu như gặp nguy hiểm, cô cứ chạy, mặc kệ tôi."
Nhiệt độ cơ thể hắn, cùng với lời hắn nói khiến Mạc Thanh Yên cảm thấy ấm áp. Cái tên đàn ông nhìn giống lưu manh này, không ngờ lại khiến cô cảm nhận được ấm áp. Thật kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ.
Cô không trả lời hắn, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Sau đó che dấu vào trong tất cả suy nghĩ của bản thân, đi theo hắn ra bên ngoài.
Cùng lúc đến giống nhau, mỗi khi đi mấy mét liền có một cánh cửa, mà còn đều là phân biệt mặt người. Nhìn thấy ngón tay hắn chỉ vào con số nhảy múa trên không, sau đó cửa liền mở.
Giống như, tựa hồ, hắn so với cô còn lợi hại hơn nhiều.
Có điều lúc này, cô cũng không nghĩ nhiều, cũng không hỏi, trước rời khỏi rồi nói. Chỉ là nhiệm vụ của cô chưa hoàn thành, có chút không cam lòng. Nhưng con chip đó, lúc này nhất định đã dời đi rồi.
Lúc cánh cửa cuối cùng mở ra, có người đã phát hiện ra bọn họ.
Các người, các người là ai?
Lệ Đình Tuyệt nhanh tay, một mạch đẩy Mạc Thanh Yên ra ngoài cửa. Sau đó cửa "Phách" một tiếng liền đóng lại.
Một đám người cường tráng mặc đồ đen, lúc nhìn thấy là Lệ Đình Tuyệt liền ngây người, toàn bộ cúi đầu, cung kính gọi hắn một tiếng.
Dạ Đế….
Hắn cười như không cười, sau đó chỉ chỉ chính mình "Đánh ta."
Mọi người lui về phía sau một bước, sợ hãi mở miệng.
Không dám.
Vốn hắn cũng không nghĩ là phải diễn cái trò này, nhưng cuối cùng bị phát hiện rồi, hắn có nên bị thương một chút không, cô bé đó sẽ càng đau lòng thêm chút sao? Nghĩ đến đây, hắn liền quyết định, phải bị thương nặng một chút, càng nặng càng tốt.
Để cho các người đánh ta, dùng sức đánh, nếu không toàn bộ đều bị phạt.
Âm thanh của hắn từ thờ ơ đến lạnh lùng, từng từ, từng từ càng trở nên cứng nhắc.