Băng Khối với Dương Quang đi đến, Băng Khối lạnh lùng theo dõi anh, ở trước mặt Lệ Đình Tuyệt, hai nhóc có vẻ đặc nhỏ con. Tuy nhiên ánh mắt không chịu yếu thế, hung hăng nhìn thẳng vào anh.
Để chú cách xa dì nhỏ một chút, chú không nghe rõ à?
Hai tay Dương Quang ôm khẩu súng, gian xảo cười.
Dì lớn lên xinh đẹp thế nên biết chú không nỡ, nhưng có cháu với anh cháu ở đây, mãi mãi sẽ không thể ở bên cạnh chú đâu.
Bởi vì ở trong lòng bọn chúng, mami chỉ có thể thuộc về cha chứ không phải là người đàn ông xấu xa chưa gặp bao giờ này.
Mặc dù hắn chưa từng quan tâm đến chúng cũng chưa làm tròn trách nhiệm, nhưng bọn chúng càng hy vọng hắn xuất hiện và bù đắp cho mami. Tuy trong lòng hận nhưng vẫn như trước kia giữ vững trận địa vì hắn.
Angela lại không nghĩ thế, cô bé chưa từng gặp cha, cho nên cũng không muốn gặp. Nhưng cô bé rất thích chú nên hy vọng rằng anh có thể làm cha của mình.
Cô nhóc chạy qua, chắn trước mặt hai anh trai mình.
Anh, chú ấy là bạn của em nha nên các anh không được bắt nạt chú ấy.
Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt bị hai anh trai oán giận, cô bé cũng không chịu thua kém. Mà Băng Khối với Dương Quang lại thương cô bé hết mực, vì thế trao đổi ánh mắt.
Tất nhiên là phải nghe lời của cô bé rồi đành cầm súng qua bên kia chơi. Lệ Đình Tuyệt đứng bên cạnh Mạc Thanh Yên, nhìn thấy nha đầu kia ủng hộ anh như vậy liền đi qua ôm lấy cô bé, hôn chụt lên khuôn mặt bé con của nhóc.
Angela thân mến, chú tặng búp bê cho nhóc nha, muốn bao nhiêu cũng được hết.
Angela vô cùng vui vẻ, hai tay nhỏ bé mập mạp vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh, mềm mềm, cũng vô cùng ấm áp.
Hi hi, con muốn cả một phòng đầy Barbie cơ, muốn thật nhiều đồ ăn ngon nữa, với cả uống cà phê nữa ạ.
Nhóc nói một tràng dài kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa.
Mạc Thanh Yên đi qua ôm lấy cô bé, "Thôi được rồi, con tỉnh mộng đi, mẹ chưa đồng ý cho con ăn đồ ăn vặt với uống cà phê đâu nhé. Càng không thể mua cho con thêm barbie nữa, trong phòng con đã để đủ nhiều rồi."
Nghe thấy mami nói mình như vậy, khuôn mặt bé nhỏ của cô nhóc xụ xuống, đáng thương nhìn Lệ Đình Tuyệt.
Lệ Đình Tuyệt nhướn mày với cô bé ra hiệu anh sẽ mua cho nhóc.
Tất cả điều này đều bị Mạc Thanh Yên nhìn được: "Lệ Đình Tuyệt, tôi cảnh cáo anh, không nên chiều con bé như vậy, trưởng thành rồi con bé sẽ không đứng vững được."
Mạc Thanh Yên vẫn luôn rất nghiêm khắc với con cái, mong muốn bọn chúng mai sau lớn lên thành người.
Vật nhỏ Angela này đầu óc lanh lẹ, miệng lại ngọt ngào nên được rất nhiều người yêu mến, còn chiều con bé nữa. Chỉ sợ làm hư nhóc, sau này dạy cũng không được.
Lệ Đình Tuyệt đành trả lời, "Tôi sẽ cho con bé số lượng vừa phải vậy được chứ?"
Vú Trần cảm thấy bọn họ rất giống như người một nhà, ánh mắt Lệ tiên sinh nhìn ngũ tiểu thư có thể nhận thấy anh thực sự thích nhóc. Hơn nữa người đàn ông này hoàn mỹ về mặt, bà hy vọng rằng bọn họ có thể ở cùng nhau, sau đó bà lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Hôm nay, Lệ Đình Tuyệt gọi cho bà bảo bà đưa ba đứa nhỏ đến phòng làm việc của Mạc Thanh Yên. Thực ra là anh muốn đón sinh nhật cùng cô và ba đứa nhỏ.
Tất nhiên là anh đã nhận được thiệp mời sinh nhật nên mới đoán được ngày mai cô không thể mang bọn nhỏ đi dự tiệc, mà sinh nhật của cô thì khẳng định là cô muốn đón sinh nhật cùng bọn chúng.
Cho nên mới tự chủ trương muốn thay cô tổ chức sinh nhật vào hôm nay.
Mạc Thanh Yên thấy Lệ Đình Tuyệt đã thỏa hiệp đành ho nhẹ một tiếng.
Vú Trần, chúng ta về nhà thôi.
Nhưng lại không thấy vú Trần đâu cả, cô ngạc nhiên, "Hay vú Trần vào nhà vệ sinh rồi nhỉ?"
Một tay Lệ Đình Tuyệt đút túi mỉm cười vui vẻ.
Bà ấy về rồi, hôm nay bọn nhỏ và cả tôi nữa sẽ cùng em đón sinh nhật.