" Lệ thiếu gia, cậu đến rồi sao? Thật may, bọn trẻ cũng rất mệt mỏi."
Băng Khối thấy hắn đến, trên mặt có chút căm thù.
"Chú tới làm gì? Cháu có thể chăm sóc dì, chú về đi."
Cô Lưu ôm ấy Angela, nói với Băng Khối: "Không phải con đã mệt rồi sao, chúng ta mau về đi, nhanh lên."
Cô đưa tay ra, nắm lấy tay Băng Khối, sau đó nháy mắt với Dương Quang.
Mà Mạc Thanh Yên thấy bọn trẻ đều mệt mỏi, muốn chúng về nhà, nên cũng không cố chấp. "Băng Khối, các con về nhà đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."
Lúc này lại có người vào, là lái xe của Lệ Đình Tuyệt, hắn đón Angela trong tay cô Lưu, tất cả những việc này đều do người nào đó sắp đặt. Ấn tượng của cô Lưu với hắn lại càng tốt.
Lệ Đình Tuyệt quay lại nhìn Mạc Thanh Yên rồi lắc cái bình giữ nhiệt trong tay, "Đem chút canh cho cô, cô nhất định phải uống."
Không ai biết, đây là do hắn tự nấu, theo đơn thuốc của chủ nhiệm Lý, hầm thật lâu.
Có thể trong mắt tất cả mọi người, hắn là cháu đích tôn của Lệ gia, là người thừa kế. Chắc chắn không biết làm những việc này, nhưng hắn lại biết, chỉ là không có cơ hội làm mà thôi.
Mạc Thanh Yên đang xem tài liệu, nghe thấy tiếng hắn cũng không ngẩng đầu lên.
"Anh để đó đi, cảm ơn, tôi không cần anh chăm, một người cũng được."
Kỳ thật có thể nhờ hộ sĩ, nhưng ba đứa nhỏ không yên tâm, luôn túc trực bên cô. Quả thật cô không có việc gì, hôm nay ngủ cả một ngày, bệnh cũng khỏi rồi. Nhưng bệnh viện không cho cô xuất viện, cô chỉ có thể ngồi đần ở đây.
Lệ Đình Tuyệt cướp tài liệu trong tay cô, quét một vòng, "Đã bị bệnh còn làm việc."
Cô có tin tôi cho công ty này đóng cửa không, lời như vậy tất nhiên hắn không dám nói ra, nhưng trong lòng vẫn có suy nghĩ như vậy.
"Ai, trả cho tôi."
Lệ Đình Tuyệt vứt tài liệu lên bàn, sau đó đổ canh ra, đặt trước mặt cô.
"Uống đi, một giọt cũng không được để thừa."
Nhìn thấy bát canh, Mạc Thanh Yên lại thèm ăn, buổi tối ăn cháo trắng, không có vị gì cả. Do đó dùng thìa múc một thìa đưa lên miệng thấy rất ngon.
Sau đó trực tiếp bưng bát uống hết sạch, mùi vị thực sự rất ngon.
Người đàn ông ngồi bên cạnh thấy cô uống hết, sắc mặt rất ấm áp. Đúng là không bõ công hắn, chân hắn chồng lên nhau, con mắt chớp chớp. Ngón tay cầm lấy bản hợp đồng đó, nhìn thấy tên công ty, biết được tổng tài công ty này là người đàn ông trung niên, rất có tiếng.
Khó trách cô uống rượu đến mức ngộ độc rượu, ngón trỏ tay phải mơn trớn nhẹ nhàng cái mũi cao, con mắt hẹp dài liếc nhìn cô.
" Hợp đồng này rất quan trọng với cô sao?"
Mạc Thanh Yên buông bát, dùng khăn tay nhã nhặn lau miệng, con mắt xinh đẹp sáng lên, "Đúng vậy, đây là dự án đầu tiên khi trở về Lâm Thành."
Cô là phó tổng bên này, vừa đến đã có chức vụ này, công nhân ở đây rất khó để phục cô. Cho nên cô mới phải bán mạng như vậy, nhất định phải ký được đơn này mới có thể có uy được.
Ngón tay hắn kẹp lấy tài liệu, đặt sang một bên. Đứng dậy, đi đến bên giường kiểm tra một lần, xác định không còn thừa.
"Rất ngoan, sẽ có thưởng."
Mạc Thanh Yên liếc mắt, "Vị rất ngon, anh mua ở đâu vậy, sau này tôi sẽ bảo cô Lưu đi mua."
Đồ ngon như vậy, cô không muốn bỏ qua.
Mắt Lệ Đình Tuyệt sâu sắc, ánh mắt nhìn cô lạnh đi vài độ.
" Bài thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của Lệ Đình Tuyệt, có tiền cũng không mua được."
Vẻ mặt Mạc Thanh Yên không tin, "Nói phét, đại thiếu gia của Lệ gia còn có thể xuống bếp sao, lời này ai sẽ tin đây?"
Sắc mặt Lệ Đình Tuyệt khẽ thay đổi, xung quanh có chút khí lạnh.
"Nếu vậy tôi không phải là Lệ Đình Tuyệt thật sao?"