Dì Trần vừa bị dọa một phen, quay người một cái đã không thấy Angel, thiếu chút nữa đã báo công an. Không nghĩ rằng được Lệ lão phu nhân đưa đến phòng bệnh, tiểu nha đầu này gặp được người tốt rồi.
Bà nói với lão phu nhân: " Lệ lão phu nhân, cảm ơn bà, may là Angel gặp được bà, nếu không con bé đã lạc mất rồi."
Lão phu nhân ôm Angel vào lòng, hai người nhìn nhau, vẻ mặt đặc biệt vui vẻ.
Angel đưa tay lên vuốt ve mặt bà, " Bà xinh đẹp, An An thích bà."
Lão phu nhân nhìn cái mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của con bé, cảm thấy sờ thế nào cũng không đủ. không không rời mắt khỏi hai người bên giường bệnh, Mạc Thanh Yên gắp thức ăn cho anh ta, anh ta gắp lại cho cô, khung cảnh hai người thật ấm áp, thật giống một đôi ngọc bích.
Hy vọng có thể nhanh chóng hợp thành, sinh cho bà một đứa cháu, nhất định sẽ đáng yêu giống Angel.
Mấy ngày sau đó, Lệ Đình Tuyệt xem như được nếm thử cảm giác không được cử động, cuối cùng làm loạn đòi về nhà. Mạc Thanh Yên cũng không thích bệnh viện, vì thế đành bảo Ngôn Ngọc đến làm thủ tục xuất viện.
Ngôn Ngọc cũng không dám đắc tội với Lệ Đình Tuyệt, nếu không anh ta sẽ thu tiền đầu tư, như vậy thì xong đời mất.
Ngôn Ngọc làm xong thủ tục, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người đàn ông xảo quyệt kia một mực nắm tay người ta không buông, ánh mắt cũng không rời khỏi cô ấy, làm anh cảm thấy người này thật sự bị mê mẩn rồi.
Cũng thật là khó có người phụ nữ nào có thể làm anh ta để ý như vậy.
Tuyệt, trở về cũng phải chú ý.
Thật ra trong tâm anh hiểu, hắn đâu bị thương, căn bản là nói dối, nhưng vì bảo vệ phòng thí nghiệm, còn phải giúp hắn giả vờ giống một chút.
Vâng, bác sĩ Ngôn, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận.
Mạc Thanh Yên buông tay hắn ra, đứng lên, khuôn mặt nhỏ có vài tia áy náy.
Ngôn Ngọc tránh khỏi đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cô, trong lòng có chút tàn nhẫn. "Tiểu Yên, trở về giúp hắn đi lại nhiều chút, nói khôn chừng có thể rất nhanh sẽ đi lại được."
Anh đang nhắc nhở Lệ Đình Tuyệt, đừng có giả vờ quá lâu, nếu cứ nằm mãi như vậy, nhất định sẽ bị hoại tử.
Mạc Thanh Yên gật đầu, "Được, tôi nhất định sẽ bảo anh ấy tập luyện."
Nguyên Thành cùng Phi Đao đi một chuyến đến giúp bọn họ chuyển đồ về nhà, Mạc Thanh Yên đẩy xe lăn giúp anh ta. Tuy rằng ngồi xe lăn, nhưng anh ta đến một chút hơi thở yếu ớt cũng không có, vẫn như trước làm người khác nhìn không thể rời mắt.
Bên trong thang máy khá đông người, có vài cô gái luôn nhìn lén anh ta. Nhỏ giọng nói: "Đẹp trai quá!"
Nhưng đáng tiếc lại không thể đi lại.
Quả thực là phung phí của trời.
Có một bác gái rất nhiệt tình, kéo kéo tay áo của Mạc Thanh Yên.
Cô gái, tôi có một cái danh thiếp, châm cứu vật lý trị liệu, hiệu quả rất tốt. Đưa chồng cô đi thử xem, nói không chừng chân có thể khỏi.
Mạc Thanh Yên hai mắt sáng ngời, đây quả là một biện pháp tốt, anh ta không có bị thương ngoài, nhưng thần kinh bị tổn thương, vì thế liền nhận lấy danh thiếp, liên tục nói cảm ơn.
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy dáng vẻ cô vui mừng như vậy, khóe miệng cũng cười theo. Cô rất lo lắng cho anh, điều này không phải chứng minh là cô cũng thích anh sao. Được quan tâm quả là một cảm giác không tồi, anh rất thích.
Nhìn thấy anh cười, mấy cô gái đằng sau đều muốn phát điên.
Oa oa, cười lên càng đẹp trai, trời ơi!!!
Mạc Thanh Yên nghe thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi, mấy người này lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, trong thang máy cũng không thể yên tĩnh. Rõ ràng là không vui, ánh mắt cũng lạnh đi vài độ.
Lệ Đình Tuyệt đưa tay ra, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Yên tâm, người anh thích chỉ có em thôi.
Tâm sự bị nhìn thấu, cô bí bách không thôi. Bản thân suy nghĩ như vậy? Chỉ vì ồn ào quá mà thôi, vì thế nhanh chóng rút tay về.
Lệ Đình Tuyệt, bao nhiêu người như vậy, đừng nói linh tinh có được không?
Nhưng nụ cười trên mặt lại bán đứng cô, cô thật sự rất thích nghe lời này.