Hai tay của Lãnh Nhiên bị dọa một trận: "Chú không cầm còn không được sao?"
Mà Băng Khối không có trực tiếp nổ súng loại hắn, nhóc có ý định riêng. Vì thế đẩy đẩy súng: "Đi qua, nằm sấp ở đây."
Lãnh Nhiên nhìn qua một cái, là nơi có thể ẩn nấp, một tảng đá lớn, chỉ có thể nghe theo ngồi xổm xuống tại đó.
Băng Khối lấy súng và tai nghe của hắn, ném qua một bên. Như vậy hắn sẽ không có cách nào liên lạc với Lệ Đình Tuyệt, Băng Khối nhỏ giọng nói.
"Dương Quang, đợi chút em sẽ để Lãnh nhiên đến dụ Lệ Đình Tuyệt, anh chỉ cần nhìn thấy hắn liền nổ súng, cần phải một phát bắn chết."
"Biết rồi."
Lãnh Nhiên âm thầm tặc lưỡi, đầu óc hai đứa nhóc này minh mẫn như vậy, thật là hai đứa thành tinh. Vừa rồi bản thân quá tự cho mình là đúng rồi. Hơn nữa hắn làm sao có cảm giác, trò chơi này Tuyệt và hai đứa nhóc lại nghiêm túc như vậy?
Thật ra hắn không biết, trận đấu này là cuộc chiến có liên quan đến người phụ nữ mà bọn họ yêu thương, cho nên ba người đều dốc toàn lực như vậy.
Lệ Đình Tuyệt từ vách núi cao bò lên đỉnh, hắn đã nhìn thấy nơi dựng lá cờ. Hai mắt hơi nheo lại, biết hai đứa nhóc chắc chắn canh tại chỗ đó. Nhưng Lãnh Nhiên đâu, sao còn chưa thấy?
Kế hoạch lúc trước của hắn là để Lãnh Nhiên xuất hiện để lộ vị trí của hai người, hắn xem đồng hồ, hắn ta chắc đã đến rồi.
"Lãnh Nhiên, Lãnh Nhiên, anh hiện tại đang ở đâu?"
Hắn nói qua tai nghe bên miệng, thế nhưng bên đó lại hoàn toàn không thấy phản hồi lại. Nhất thời ý thức được, Lãnh Nhiên có thể bị bắt rồi.
Băng Khối cũng lướt nhìn đồng hồ, đều qua nửa tiếng rồi, người chắc chắn đã lên tới đỉnh núi rồi. Vì thế đẩy đẩy Lãnh Nhiên: "Chú đứng dậy, gọi chú kia, nói nơi này rất an toàn."
Lãnh Nhiên liền đứng dậy: "Tuyệt, tôi ở đây, không nhìn thấy bọn nó, anh trước qua đây, chúng ta cùng đứng canh cờ."
Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dáng liếc mắt ra hiệu của hắn, hơn nữa trên người không có súng, liền biết là hai đứa nhóc kia muốn dụ hắn xuất hiện.
Vì thế hắn bỏ nón ra, ném đi. Lập tức liền có tiếng súng vang lên, bắn chuẩn xác không lệch phát nào lên trên nón. Mà khói vàng trên người Băng Khối bốc lên, bé trúng đạn rồi, coi như là người chết.
Bé khẽ cắn môi, thả Lãnh Nhiên ra, đi ra. Không nghĩ tới Lệ Đình Tuyệt còn hiểu rõ chiến thuật, bọn nó muốn lừa hắn, hắn lại tương kế tựu kế bắt bọn nó.
Băng Khối đứng tại chỗ đất trống, đã có người phục vụ đến đưa bé rời khỏi hiện trường. Trang bị trên người bé đều bị tháo ra, cho nên không thể lại nói chuyện với Dương Quang nữa.
Lãnh Nhiên mau chóng ngồi xuống, nhưng khói trên người cũng bốc lên. Dương Quang liền giải quyết hắn, bởi vì hắn hiện tại đã vô dụng rồi.
Chỉ một phát súng này, Lệ Đình Tuyệt đã xác định được vị trí của Dương Quang. Hắn từ phía sau vòng lên trước, sau đó trực tiếp bắn một phát, khói vàng bốn phía. Dương Quang quay người lại, lại không vứt súng trong tay là nhìn thẳng hắn.
"Chú già, sau khi chú vòng qua, coi như chú giỏi."
Bởi vì phía sau bé là vách núi cao nhất, vốn tưởng là hắn ở chỗ an toàn nhất, nhưng không ngờ Lệ Đình Tuyệt lại cứ thế mà bò lên.
Lệ Đình Tuyệt ôm súng, đưa tay ra.
"Đi thôi."
Hắn thắng rồi, tâm tình rất tốt, cho nên thái độ đối với Dương Quang rõ ràng tốt hơn nhiều.
Dương Quang liếc xéo hắn, cuối cùng đưa tay ra, để hắn kéo bé lên, cùng xuống núi.
"Chú già, thủ pháp dùng súng không tồi, sau này chúng ta lại đấu."
Lần này coi như để Dương Quang thua tâm phục khẩu phục, bé thích nhất là đồ ở phương diện này, cho nên gặp được đối thủ cường đại, liền có cảm giác gọi là tìm được đối thủ, rất sảng khoái.
Cho dù thua rồi, bé cũng cảm thấy rất có giá trị.
Hai người quay lại nơi đóng quân, Băng Khối và Lãnh Nhiên đã tắm xong rồi, mặc lại bộ quần áo của mình. Nhìn thấy hai người bước xuống, bọn họ đã nhìn thấy trên máy tính, Lệ Đình Tuyệt thắng.
Lãnh Nhiên vỗ tay "Xem đi, chú đã nói hắn rất giỏi, hai đứa nhóc các con còn không tin."
"Đừng quá đắc ý, chúng ta hiện tại bằng nhau, còn có vòng thứ ba đợi xem chú thế nào."