Anh hôn cô rất mãnh liệt, giống như đã nhịn từ rất lâu rồi. Mạc Thanh Yên lúc đầu còn bị dọa một phen, dần dần quen với mùi vị của anh ta, sau đó hai tay nâng lên ôm lấy cổ đáp lại lại anh.
Hai người hôn đến nhiệt độ cơ thể nóng bừng lên, hai tay của Lệ Đình Tuyệt không thành thật di chuyển khắp cơ thể cô, cảm nhận được sự tinh xảo từ bàn tay to lớn của anh, cô mới hoàn hồn.
"Lệ Đình Tuyệt, không được, anh còn bị thương."
Cô nhanh chóng giữ tay anh ta lại, không để anh tiếp tục, còn Lệ Đình Tuyệt sớm đã bùng cháy, lúc này anh rất muốn tiến thêm bước nữa. Anh liếm liếm môi, cất giọng khàn khàn nói.
"Không sao, Ngôn Ngọc nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da. Hơn nữa, với em anh cũng không cần dùng sức lực."
Nói tới đây mặt của Mạc Thanh Yên càng đỏ hơn, đôi mắt to nhìn đi nơi khác, vấn đề này hình như có chút….
Nhìn thấy cô lại xấu hổ rồi, Lệ Đình Tuyệt thật sự không đợi được nữa, ôm cô lên người, sau đó hôn lên môi cô, nhẹ nhàng tỉ mỉ, nụ hôn rất ấm áp, không mãnh liệt.
Mạc Thanh Yên không có kinh nghiệm, cho nên không biết phải làm thế nào? Nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh ta, liền nghe lời anh ta.
Hơi thở của anh ta dần trở nên nặng nề, ở bên tai cô nói: "Yên nhi, cho anh."
Âm thanh hết sức khêu gợi, nghe thấy vậy tim Mạc Thanh Yên đập càng ngày càng nhanh, anh chầm chậm dạy cô phải làm gì. Mạc Thanh Yên chỉ cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đến nỗi cô khẽ kêu lên một tiếng.
Còn Lệ Đình Tuyệt vừa có chút cảm giác, phát hiện vết thương ở ngực bắt đầu đau, sau đó gục đầu lên vai cô. Mạc Thanh Yên cảm thấy có gì đó không ổn, liền đẩy anh ra một chút, anh ta liền ngã về đằng sau, nhìn thấy quần áo anh ta bị máu thấm đỏ, cô hoảng sợ.
"Lệ Đình Tuyệt."
Nhưng anh ta đã mất đi ý thức, Mạc Thanh Yên nhanh chóng bước xuống, vừa mặc quần áo vừa nhấn chuông. Bàn tay bé nhỏ run lên, tự trách bản thân mình, sao lại nghe lời anh ta chứ.
Lo lắng đến phát khóc, trong lòng cô cùng căng thẳng.
Ngôn Ngọc cùng một đoàn ý tá chạy vào phòng bệnh, Mạc Thanh Yên khuôn mặt đỏ bừng đứng cạnh giường, đôi mắt cô cũng đỏ hoe. Ngôn Ngọc nhìn tài liệu rơi rớt trên sàn, cùng với biểu hiện của người đàn ông kia trên giường.
Anh đoán được ra ngay, sau đó nhanh chóng kéo chăn ra, lộ ra bộ ngực quấn đầy băng, máu chảy ra rất nhiều, vì vậy bảo hộ tá cầm kéo đến, băng bó lại cho anh ra, sau đó làm một loạt kiểm tra.
Cho đến khi Lệ Đình Tuyệt tỉnh lại, Ngôn Ngọc mới thở phào một tiếng. Bởi vì quá kích động nên bị ngất đi, rõ ràng ở ngực có vết thương, kích động đến như vậy, vết thương không vỡ ra mới là lạ.
Những hộ tá khác lần lượt ra ngoài, Ngôn Ngọc đưa mắt lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Yên, Mạc Thanh Yên nhìn thấy có chút ngại ngùng. Bởi vì cảnh tượng lúc nãy, là ai cũng sẽ nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì?
Cô lúc này chỉ muốn tìm một cái hố để trốn đi, nếu không chỉ có xấu hổ mà chết mất.
"Đừng trách cô ấy, là tôi muốn."
Âm thanh của Lệ Đình Tuyệt truyền tới, mang theo vài ý cười. Mặc dù vẫn chưa thật sự làm xong, nhưng hai người có thể tiếng đến bước này, anh rất vui, sau đó ngất đi trong sự vui vẻ.
Tự trách thân thể của mình không chịu được, nếu không, hôm nay anh nhất định sẽ rất yêu nha đầu kia.
"Tiểu Yên, vết thương của Tuyệt mặc dù không nghiêm trọng, nhưng vết thương rất sâu. Trong vòng nửa năm không thể vận động mạnh, cô phải nhắc nhở cậu ta, đã biết chưa?"
Hắn ta đã nói nhiều đến như vậy, cũng chỉ hy vọng trước khi hắn ta tìm ra cách chữa trị, Lệ Đình Tuyệt có thể giữ được tính mạng.
Mặt Mạc Thanh Yên đỏ lên, gật đầu, "Tôi biết rồi, nhất định sẽ không để anh ấy làm việc gì nguy hiểm."
Ngôn Ngọc nói xong, khuôn mặt vẫn nghiêm lại, sau đó trừng mắt với Lệ Đình Tuyệt.
"Lời tôi nói cậu nhất định phải để trong lòng, hơn nữa cậu phải nhớ, muốn ở cùng với tiểu Yên, thì phải nghe lời bác sĩ."
Nếu không, thần tiên cũng không thể cứu nổi cậu.
Câu cuối cùng hắn không thể nói ra, sau đó ghi chép vào sổ, ghi xong quay người rời đi.