Mạc Thanh Yên nhìn xuống cái bụng nhỏ phẳng lì của bản thân. Nghĩ đến thời điểm năm năm trước, khi biết bản thân mang thai nàng từng sợ hãi rất nhiều. Từng có suy nghĩ từ bỏ đi đứa nhỏ trong bụng trong lúc bản thân tuyệt vọng nhất.
Loại cảm giác rơi vào tuyệt cảnh lúc ấy khiến cô sợ hãi không biết phải làm sao.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Mạc Thanh Tuyết cô thật muốn bóp chết nàng ta.
Nàng hít sâu nhắm mắt trong đầu liền xuất hiện khuôn mặt đáng yêu của ba đứa nhỏ. Sau khi sanh ba đứa nàng chưa từng cảm thấy hối hận, thậm chí nàng cảm thấy mình thật may mắn khi đã không từ bỏ chúng nó.
Vậy mà Mạc Thanh Tuyết lại ác độc như thế nếu như sanh đứa bé có thể nó cũng đáng yêu như Angel của cô sao?
Nghĩ đến vậy, nàng cười lạnh: " Đáng tiếc Lệ Đình Tuyệt hắn không chạm vào ngươi, nên nhớ đàn ông họ không phải kẻ ngốc."
Nói xong nàng cất bước về phía trước ngay cả liếc mắt nàng cũng không muốn nhìn thấy nàng ta, nàng còn phải nói vài lời với Lệ Đình Tuyệt. Chỉ là hôm nay nhìn thấy Mạc Thanh Tuyết cô đã tin, bởi vì khi nàng nghe âm thanh kia qua máy thu âm thì nàng đã biết cuộc sống cá nhân của của nàng ta có bao nhiêu sự hỗn loạn.
Mạc Thanh Tuyết đuổi theo: " Mạc Thanh Yên ngươi là đang ghen tị với ta đúng không? Chờ tới khi ta sinh cục cưng đến lúc đứa nhỏ gọi ngươi một tiếng dì cũng đừng quá thương tâm nha"
Mạc Thanh Yên xuống lầu, giọng nói đắc ý của ả ta nàng cũng không thèm nghe. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nam nhân theo sự hiểu biết của nàng về hắn khi biết về sự thật của đứa bé này chắc chắn hắn sẽ không nhận định nó.
Không thể nói như vậy, Lệ Đình Tuyệt là một nam nhân khôn khéo sao có thể chưa biết được chứ. Hơn nữa biện pháp của Mạc Thanh Tuyết hiện tại là khiến bản thân đến đường cùng.
Hôm sau, MẠc Thanh Yên dậy rất sớm, rửa mặt chải tóc xong nàng chuẩn bị bước xuống lầu thì Angel đột nhiên từ trên giường ngồi dậy mơ màng nói
"Mẹ, người đang muốn đi đâu?"
Cô bé vẫn còn đang buồn ngủ mắt vẫn nhắm tịt.
Mạc Thanh Yên liền quay lại ôm cô bé "Bảo bối, mẹ phải đi công tác, cuối tuần sẽ trở lại sẽ mang đồ chơi mới về cho con"
" Dạ, người về mua cho con bộ heo Bội Kỳ nhé "
"Được" Xong nàng hôn lên khuôn mặt bánh bao của bảo bối rồi đặt con xuống giường để con ngủ tiếp
Mạc Thanh Yên đi đến T thành là một thành phố náo nhiệt, trợ lý Tiểu Ngư đi theo nàng đến sân bay nhìn theo hướng mặt trời sáng chói đến phải nhíu mắt lại.
"Mạc tổng, nơi này thật sự quá nóng có thể không cần mặc đồ mới có thể dễ chịu a~"
Mạc Thanh Yên mang kính râm cười khẽ một tiếng: "Ngươi có thể thử xem"
Các nàng đến khách sạn cũng là buổi tối.
Hôm nay thật sự không suông sẻ ra khỏi sân bay các nàng lên đường trở về khách sạn thì gặp phải tai nạn giao thông khiến cho tác đường rất lâu> Hai người về đến khách đều mệt rã rời liền trở về phòng tẩy trang để đi ngủ.
Mạc Thanh Yên ngủ thật sự ngon giấy đến tận ngày hôm sau, đến khi nghe thấy tiếng của một tiểu cô nương vang lên
"Ô ô...… Mẹ... Mẹ.… ….. Người đang ở nơi nào?"
Nàng giật mình liền thức dậy ngay cả giày cũng không xỏ đã bước ra ngoài. Đến khi tiếng mở cửa phòng vang lên nàng mới nhớ bản thân không phải đang ở nhà mà là đang ở khách sạn. Xoay người mở cửa, nàng phát hiện ra thế nhưng cửa lại khóa ngược.
Cúi đầu nhìn bản thân đang mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng, bên trong không có mặc như ẩn như hiện trước mắt. Nhìn xuống đôi chân không mang giày, nàng giống như ma thế này thì làm sao đi gọi người mở khóa chứ.
Phòng của Tiểu Ngư ở lầu 6 còn nàng ở lầu 8 xuống tìm nàng ấy cũng không được.
Trên đầu đầy hắc tuyến, nàng thấy mình thật sự điên khi nghe tiếng khóc của một đứa nhỏ liền có thể tưởng rằng đó là của Angel chứ.
Đúng lúc này phía xa truyền tới âm thanh của mấy thanh niên nam nữ đang nói chuyện
Nàng sợ tới mức lấy hai tay ôm trước ngực xoay đầu vào cửa, mặc kệ phía sau người ta thấy nàng như vậy
Chờ đến khi tiếng bước chân biến mất nàng mới bất đắc dĩ xoay người lại, trước mặt xuất hiện một thân ảnh cao lớn khiến nàng sợ tới mức đôi mắt xanh dại ra hai tay ôm chặt ngực quay đầu bỏ chạy.