Lệ Đình Tuyệt nghe thấy giọng cô, liền đi qua ôm lấy cô vào lòng: "Sao em lại xuống giường, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lúc nói chuyện với cô, khuôn mặt Lệ Đình Tuyệt ấm áp như gió xuân tháng ba.
Bác sĩ Lư có chút xấu hổ, hóa ra không phải chồng, đời sống cá nhân của nam nữ bây giờ thật là loạn, bà cũng không nói nhiều nữa.
"Cầm đi làm siêu âm đi."
Lệ Đình Tuyệt cầm lấy tờ giấy, ôm lấy Mạc Thanh Yên. Cô đẩy hắn một cái: "Tôi có thể tự đi."
Thế nhưng người đàn ông nào đó lờ đi, không có ý muốn nghe lời cô. Mà trái tim Mạc Thanh Yên hoàn toàn bị sưởi ấm rồi, tựa vào trong lòng hắn.
"Tôi đã từng sinh con, anh thật sự không để ý sao?"
Nếu là người đàn ông khác, nghe được những lời cô vừa nói, có thể sớm đã quay đầu bước đi. Mà hắn lại quan tâm, lo lắng cho cô như vậy. Lòng cô bị chấn động mãnh liệt rồi.
"Đó không phải là lỗi của em, hơn nữa bọn chúng đáng yêu như vậy, không có gì phải để ý."
Mạc Thanh Yên nở nụ cười, cười vô cùng ngọt ngào, đây là câu nói hay nhất mà cả đời này cô từng nghe. Chỉ có hắn hiểu cô, chỉ có hắn biết trong quá khứ cô là bị người ép buộc.
Siêu âm xong Mạc Thanh Yên đi vệ sinh, Lệ Đình Tuyệt trở lại phòng khám của bác sĩ.
Bác sĩ Lư cầm kết quả siêu âm, lắc lắc đầu, sau đó nói qua tình hình một lượt. Vẻ mặt của Lệ Đình Tuyệt lạnh băng, tựa như ác ma từ địa ngục, ánh mắt cũng âm trầm đến dọa người.
Hai tay hắn nắm thành quyền, cuối cùng cảnh cáo bà.
"Chuyện này không được phép nói cho cô ấy biết, bất luận ai cũng không thể nói."
Bác sĩ Lư gật gật đầu: "Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, anh yên tâm đi."
Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt rời đi, bác sĩ Lư khẽ thở dài, người đàn ông này cũng coi như là người tốt.
Trở lại ôn tuyền sơn trang, Lệ Đình Tuyệt ôm cô về phòng. Mạc Thanh Yên nhìn hồ nước nóng trong phòng, lạnh nhạt cười.
"Đáng tiếc hôm nay em không thể xuống nước."
Lệ Đình Tuyệt đặt cô ở lên giường, kéo chăn đắp cho cô: "Lần sau tôi lại dẫn em đến."
Sau đó liền đi ra ngoài. Mạc Thanh Yên tưởng là hắn về phòng, vì thế nắm chặt chăn, bụng vẫn còn rất đau, nhưng so với lúc nãy đã đỡ hơn nhiều. Nghĩ đến kết quả siêu âm, cũng không biết tình hình thế nào.
Tuy rằng Lệ Đình Tuyệt nói hết thảy đều bình thường, chỉ là sau này không được ăn cay nữa. Chẳng lẽ là do hôm nay cô ăn quá nhiều đồ chua cay rồi? Đây cũng là một thói quen của cô, càng đến gần kỳ kinh nguyệt miệng lại càng nhạt, vì vậy đặc biệt thích ăn cay.
Cho đến bây giờ đều không quản được cái miệng của mình, đau cũng là đáng đời.
Lúc Mạc Thanh Yên mơ mơ màng màng, bỗng cảm giác được trên bụng ấm ấm, thật thoải mái. Đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt ngồi ở bên giường.
"Ngồi dậy, uống hết cái này rồi ngủ tiếp."
Cô cầm lấy túi chườm nóng, mỉm cười hỏi: "Mùa này anh lấy đâu ra túi chườm nóng vậy?"
Lệ Đình Tuyệt giúp cô để túi chườm nóng lên bụng: "Như vậy có phải sẽ thấy thoải mái hơn nhiều không? Còn đau không?" Thanh âm trầm thấp ấm áp.
Bà bác sĩ kia cũng thật là, ngay cả thuốc giảm đau đều chưa cho, còn nói uống nhiều thuốc này không tốt cho thân thể cô. Cho nên hắn chỉ có thể lên mạng tra một chút sau đó đi chuẩn bị mấy thứ này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên nhăn lại, nhưng trong lòng lại ấm áp, ấm áp như túi chườm nóng trên bụng bây giờ vậy.
"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi."
Lệ Đình Tuyệt đưa bát gừng nấu với nước đường đưa đến trước mặt cô, cô cười tiếp lấy, sau đó uống hết. Lệ Đình Tuyệt cầm lấy cái bát không, sau đó chỉ chỉ cái giường.
"Ngủ đi."
Đôi tay nhỏ bé của Mạc Thanh Yên ôm cổ hắn, khóe miệng mang theo ý cười, trực tiếp lắc đầu.
Sau đó cô chủ động đưa môi lại, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy, Lệ Đình Tuyệt sao có thể dễ dàng buông tha. Bàn tay lớn vòng qua, hóa bị động thành chủ động, cuốn lấy lưỡi của cô vào trong miệng.