Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 104

Thẩm Quốc Vinh khen một câu rồi ngồi vào chõ.

Thẩm Thanh Ngọc cũng mỉm cười bước qua, ngồi xuống bên cạnh Trần Ánh Nguyệt, vừa mới ngồi xuống, Trần Ánh Nguyệt bên cạnh đã nâng vai đụng cô một cái.

Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy, Trần Ánh Nguyệt thấp giọng nói bên tai cô: “Năm xui tháng hạn, lúc tớ tới nhìn thấy Lâm Mai Phương với Bạc Minh Tâm đó.”

Thẩm Thanh Ngọc không cho là đúng: “Chị ấy bao nhà hàng này rồi à?”

“Này thì không có.”

“Vậy sợ gì?”

Trần Ánh Nguyệt thấy cũng phải, Bạc Minh Tâm cũng không thể gọi bảo vệ đuổi bọn cô ra ngoài được.

Mọi người đều trả tiền mà, ai cao quý hơn ai chứ!

Mục đích quan trọng trong chuyến đi lần này của Thẩm Quốc Vinh chính là thăm con gái, thị sát lại là chuyện thứ yếu.

Trần Ánh Nguyệt về chuyện khác thì không được, mồm mép thì cứ như nói tấu nói, cả bữa cơm đều toàn nghe tiếng cô ấy bô lô ba la, không khí trên bàn ăn vần luôn vui vẻ tốt đẹp.

Hơn tám giờ, Thẩm Thanh Ngọc dắt Thẩm Quốc Vinh và Trần Ánh Nguyệt ra khỏi phòng bao.

Ba người vừa ra khỏi phòng bao chưa được mấy bước, cửa phòng bao bên cạnh đã đẩy ra, đúng lúc đụng phải hai người Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Phương bước ra từ phòng bao đó.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, vẻ mặt của Lâm Mai Phương hơi thay đổi, nhưng cô ta đã trở lại bình thường rất nhanh, mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Lâu quá không gặp, cô Thẩm.”

Thẩm Thanh Ngọc điềm nhiên liếc mắt nhìn cô ta: “Quả thật là lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại cô Lâm nữa.”

Chuyện lúc trước đã quậy đến lớn như vậy, cả Lâm Thành đều nói về chuyện tình em chồng chị dâu của nhà họ Bạc, ngày hôm sau Bạc Minh Thành đã đưa Lâm Mai Phương ra nước ngoài. Cô còn tưởng Bạc Minh Thành có ra sao thì cũng sẽ để Lâm Mai Phương chờ ở nước ngoài ba đến năm năm mới trở về.

Nhưng thời gian còn chưa đến nửa năm, chậc, quả là tình sâu nghĩa nặng.

Bạc Minh Tâm nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy cũng không nhịn được nữa: “Thẩm Thanh Ngọc cô khinh miệt cái gì?”

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn Bạc Minh Tâm, nhướng mày: “Bây giờ nói thật cũng thành khinh mệt hết à?”

)GO Lâm Mai Phương cũng không muốn cãi nhau với Thẩm Thanh Ngọc ở nơi đông người, cô ta kéo Bạc Minh Tâm một cái: “Minh Tâm.”

Bạc Minh Tâm vân luôn thích cô ta nên đành cắn răng nhịn lại: “Nể mặt chị dâu của tôi, tôi không so.

đo với cô.”

Trần Ánh Nguyệt mỉa mai một câu: “Cô Bạc gọi đây là chị dâu cả, hay là là chị dâu hai vậy?”

Trần Ánh Nguyệt vừa nói câu này, sắc mặt của Lâm Mai Phương đều cứng đờ, Bạc Minh Tâm thì càng không nhịn được nữa: “Chị dâu cả hay chị dâu hai thì sao, dù sao chị dâu của tôi không phải Thẩm Thanh Ngọc là được rồi!”

“Nói làm như ai cũng ham lắm vậy!”

Thẩm Quốc Vinh cau mày, Thẩm Thanh Ngọc thấy ông ấy sắp không nhịn nổi nữa thì mở miệng gọi Trần Ánh Nguyệt một tiếng: “Ánh Nguyệt, cậu nói tiếng người với chó thì sao mà tụi nó nghe hiểu được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK