Anh cầm cái túi cạnh cửa lên: “Quản lí, trước cửa phòng này có một cái túi, túi này có phải của cô gái bên trong kia không?”
Quản lý khách sạn nghe anh nói thế thì suýt chút nữa đã ngất ngay tại chỗ.
Sao cái người này cứ thích nhắc tới chuyện không cần nhắc thết Ông ta đã muốn tự chọc mù mắt rồi rời đi nhưng anh ta thì hay lắm, còn hỏi cái túi này có phải của cô gái bên trong không nữa!
Bạc Minh Thành nghe được câu trả lời của nhân viên khách sạn, anh cúi đầu nhìn túi trên tay, mày hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng vẫn tự mình cầm túi tới: “Hai người đi đi, điện thoại trong phòng đều hỏng hết rồi, lát nữa bảo người đưa điện thoại đến đây cho tôi.”
Quản lý khách sạn nào dám nói gì, gật đầu rồi mau chóng dẫn nhân viên khách sạn rời đi.
Bạc Minh Thành đóng cửa phòng lại, nhưng cửa phòng bị đá văng, chốt cửa đã hỏng, dù có đóng lại cũng đóng không chặt được.
Bạc Minh Thành để túi lên bàn trà: “Túi này chắc là của cô phải không?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn lướt qua, đúng là túi của cô.
Cô vội vàng cầm lấy cái túi, mấy đồ vật bên trong như chìa khóa xe hay điện thoại vẫn còn nguyên.
‘Thẩm Thanh Ngọc lấy điện thoại di động ra, hôm qua Trần Ánh Nguyệt có gửi cho cô mấy tin nhắn.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Ngọc không rảnh quan tâm đến mấy cái này, cô cầm túi: “Xe tôi ở dưới lầu, tôi đi trước.”
Mặc dù quần áo trên người cô có hơi không chỉnh tề thế nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn trai đơn gái chiếc ở cùng với Bạc Minh Thành trong một phòng.
Bạc Minh Thành cũng không phản đối: “Việc này, tôi sẽ cho người tra rõ.”
“ừ”
Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng, nhìn cũng không thèm nhìn mà cứ thế xách túi ra khỏi phòng.
Cô bấm thang máy thẳng xuống lầu một sau đó đi thẳng tới bãi đậu xe lộ thiên trước khách sạn, tìm thấy xe của mình rồi thì lái thẳng về căn hộ của mình.
Sau khi về đến căn hộ, việc đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc làm là ngâm mình trong làn nước ấm, uống một ly vitamin C, Sau đó mới gọi điện cho Phó Ngọc Lam để cô ấy điều tra chuyện tối qua.
Khi Phó Ngọc Lam biết chuyện tối hôm qua thì trong lòng cũng ngạc nhiên, hỏi theo bản năng: “Cô Thẩm, chị không sao chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay xoa huyệt thái dương: “Chị không sao! Em đi điều tra ba người tối hôm qua giúp chị xem rốt cuộc là người do ai phái tới!”
Cô muốn xem là ai gan to như vậy, thật sự cho rằng Thẩm ‘Thanh Ngọc cô là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à!
Cùng lúc đó, Lâm Nam Vũ cũng vừa chạy tới khách sạn đưa quần áo cho Bạc Minh Thành, nhìn thấy Bạc Minh Thành mặc áo choàng tắm, Lâm Nam Vũ sửng sốt một lát rồi mới đi vào phòng. Thấy trong phòng bừa bộn khắp nơi, trong lòng Lâm Nam Vũ thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Bạc Minh Thành trở nên đáng sợ như Địa Ngục La Sát như Vậy.
Lâm Nam Vũ không dám hỏi, chỉ đưa cái túi đựng quần áo đến trước mặt Bạc Minh Thành: “Tổng giám đốc Bạc.”
Không chỉ không dám hỏi, mà Lâm Nam Vũ còn không dám nhìn lung tung.
Nửa giờ trước, cậu ta nhận được điện thoại của Bạc Minh Thành, là người đi theo bên cạnh Bạc Minh Thành quanh năm, sao Lâm Nam Vũ có thể không nghe ra sự tức giận chất chứa trong giọng nói trầm thấp đó chứ.