Chương 60
Câu nói này thực sự có chút quá đáng rồi.
Châu Du Dân đưa tay lên võ võ vai anh, rồi lại chỉ về phía đó không xa, không biết cô đã quay lại từ lúc nào.
“Cậu làm gì thế?”
Anh có chút cáu kỉnh, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Châu Du Dân đang chỉ, thấy cô đang đứng ở đó, anh bất giác cau mày.
Cô quay lại để lấy điện thoại, đúng lúc lại chứng kiến cảnh tượng này.
Cô vừa mới lái xe rời đi thì chợt nhớ ra bỏ quên điện thoại, vì hơi ngại quay xe nên đành đồ xe bên lề đường rồi đi bộ trở lại đây.
Chỉ là không ngờ rằng, cô vừa mới đến, đã nghe thấy những lời Bạc Minh Thành đang nói, không sót một chữ nào.
Lúc đó cô cảm thấy trong tim như có một vết thương vậy, nó khiến cô cảm thấy đau nhói vô cùng.
Tuy nhiên cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện trong giây lát, rất nhanh sau đó cô đã lấy lại được sự bình tĩnh, bước vào trong quán bar.
Phó Ngọc Hải thấy cô đột nhiên quay lại, đã thế còn nghe hết câu nói vừa rồi của Bạc Minh Thành, anh †a hơi cúi đầu, nụ cười trên mặt càng rõ nét hơn: “Nếu đã như thế thì tốt rồi, tôi nghĩ cậu hai đây có lẽ sẽ không để tâm đến việc tôi theo đuổi Thanh Ngọc đâu nhỉ?”
Nói xong, anh ta lên xe, đợi cô đi ra mới bắt đầu lái xe chậm rãi đi phía sau cô.
Châu Du Dân ngẩn người ra nhìn Phó Ngọc Hải †heo sau cô, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người họ và chiếc xe nữa, anh ta mới thu hồi lại ánh mắt, quay về phía Bạc Minh Thành: “Minh Thành, câu nói vừa nãy của cậu có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Anh lạnh lùng nhìn Châu Du Dân: ‘Làm sao, cậu cũng muốn theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc à?”
Vớ vẩn!
Tên Bạc Minh Thành này đúng là một tên khốn mà!
Châu Du Dân hung hăng lườm anh một cái, tức giận, bèn quay người lái xe rời đi.
Nhìn theo bóng xe của Châu Du Dân, anh không nói gì, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Khói thuốc bay xung quanh, nghĩ đến lời nói khiêu khích vừa rồi của Phó Ngọc Hải, anh không khỏi nhếch khóe môi, nở một nụ cười chế nhạo.
Sao cơ, Thẩm Thanh Ngọc mà cũng tốt đẹp đến thế sao?
Chiếc xe thể thao trong kính chiếu hậu kia đã đi theo suốt dọc đường rồi, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại, không quan tâm nữa.
Sau khi xe lái vào bãi đồ xe, cuối cùng đã không thấy chiếc xe thể thao kia đâu.
Thẩm Thanh Ngọc dừng xe, đi thang máy ở tâng âm một lên thẳng đến căn hộ.
€ó thể nói hôm nay là một ngày phong phú, sau khi Thẩm Thanh Ngọc tắm rửa xong bèn đi nghỉ ngơi.
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Thanh Ngọc cũng vừa tỉnh.
Lâm Thành vào tháng hai, buổi sáng trời vẫn chưa sáng hản, bảy giờ mà bên ngoài vẫn còn bóng tối của màn đêm.
Thẩm Thanh Ngọc thu lại tâm mắt, xuống giường đi rửa mặt.
Sáng hôm nay cô có một cuộc họp sớm, Thẩm Thanh Ngọc vừa đến phòng làm việc, Phó Ngọc Lam đã gõ cửa đi vào: “Cô Thẩm.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”