Chương 50
Cả hai sau đó liền đứng dậy rồi rời đi, hoàn toàn phớt lờ Châu Du Dân, mặc kệ cho anh ta ở đây một mình.
Châu Du Dân thấy vậy tức giận cười một tiếng, bỗng anh ta cảm thấy việc bản thân xuống xe vừa rồi là một điều không nên, tự dưng bị bọn họ coi thường một cách nhục nhã như vậy.
Anh ta đang định bắt một chiếc taxi khác rời đi, kết quả là bắt gặp cảnh tượng Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đang bị mấy tên côn đồ say rượu chặn lại.
Châu Du Dân nhìn bọn họ, không khỏi cảm thấy buồn cười, lần này hai người họ có thể không nhờ anh ta giúp sao?
Châu Du Dân sau khi cất điện thoại vào túi, anh ta liền bước tới chỗ của Thẩm Thanh Ngọc, nhướng mày nói: “Cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp cô đuổi đám người này đi.”
Trần Ánh Nguyệt nghe những lời anh ta nói xong bồng bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng mím môi cười nhẹ, nghiêng đầu liếc nhìn Châu Du Dân, cảm thấy.
những người bên cạnh Bạc Minh Thành não đều có vấn đề.
Nhiều năm nay, cô chẳng bị ai chặn lại như vậy, nếu có thì cũng là chuyện hồi cấp 2. Không ngờ sau hơn mười năm, cô lại gặp phải loại chuyện như này.
Nghĩ đến cảnh tượng tối nay Bạc Minh Thành đưa Bạc Minh Tâm đi, trong lòng Thẩm Thanh Ngọc có chút khó chịu.
Bây giờ những người này lại chạy đến ngăn cản cô, không cho cô đi. Thẩm Thanh Ngọc liếc mắt nhìn người đàn ông đang chặn đứng mình, cô bật cười nói: “Nếu tôi không nể mặt anh, anh định làm gì nào?”
Châu Du Dân ở bên cạnh nghe thấy, cảm thấy người phụ nữ Thẩm Thanh Ngọc nà đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả!
Thoạt nhìn, đám người kia cũng chẳng phải dạng tâm thường gì vậy mà cô lại còn dám ăn nói khiêu khích!
Nhưng ánh mắt mà Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi dành cho anh ta tràn đầy sự giêu cợt. Châu Du Dân có chút tức giận, anh ta định cho hai người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một bài học trước rồi sau đó mới ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân!
Châu Du Dân quả là một người rộng lượng, mặc dù Thẩm Thanh Ngọc đối xử với anh ta như vậy nhưng anh ta vẫn không rời đi, hơn nữa còn ở lại giúp đỡ cô vào thời khắc mấu chốt~ “Không nể mặt á? Vậy thì đừng trách chúng tôi không nể tình người đẹp như cô!”
Thẩm Thanh Ngọc thu lại nụ cười của mình. Sau khi người đàn ông kia đưa tay ra, cô liền trực tiếp giơ tay kéo cổ anh ta lại, đột nhiên trong không gian bao la bông vang lên tiếng kêu thảm thiết động trời của người đàn ông.
Thấy ông chủ mình bị thương, mấy tên côn đồ khác tức tốc lao tới.
Thẩm Thanh Ngọc lâu lắm rồi không động chân động tay, vừa hay hôm nay tâm tình cô lại không tốt, chính vì thế mà cô ra đòn khá dứt khoát, không chút nương tình.
Chỉ trong vòng năm sáu phút, bốn năm tên côn đồ đó lần lượt bị Thẩm Thanh Ngọc đánh gục, quật ngã xuống đất.
Thẩm Thanh Ngọc bèn thu chân mình lại, quay đầu liếc nhìn Châu Du Dân đang kinh ngạc đứng bên cạnh, sau đó cô lại nhìn về phía Trân Ánh Nguyệt nói: “Ánh Nguyệt.”
“Đi thôi!”
Trần Ánh Nguyệt đi tới, đánh nhẹ một cái vào bả vai Thẩm Thanh Ngọc nói: “Vất vả, vất vả cho cậu rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc gạt tay cô ấy ra: “Cũng thường thôi, không thú vị lắm.”
Châu Du Dân đứng đẳng sau nghe được những lời này, anh ta có chút không nói nên lời: “…”
Nghĩ tới những gì lúc nãy vừa nói, anh ta cảm thấy bản thân mình hệt như một tên ngốc.