Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229

“Làm sao Châu Du Dân biết được?”

Động tác Thẩm Thanh Ngọc uống nước dừng lại: “Có thể là đoán được.”

Trần Ánh Nguyệt không tin: “Đừng đùa mà Tiểu Ngũ, với đầu óc của Châu Du Dân, anh ta có phá trời cũng không thể nghĩ đến cậu có liên quan đến Nian một đồng nào!”

“Ba năm trước tớ vẽ tranh cho Bạc Minh Thành bị Bạc Minh Thành phát hiện.”

Trần Ánh Nguyệt ngây người: “Cho nên Châu Du Dân thấy được bức tranh kia à?”

“Hản là thế”

Dù sao tình cảm bọn họ tốt như vậy, không chừng Bạc Minh Thành còn cầm tranh cô vẽ trào phúng cô lúc trước không biết tự lượng sức mình cỡ nào với Châu Du Dân, rõ ràng còn dám yêu anh.

Buồn cười.

“Làm sao cậu biết Bạc Minh Thành phát hiện bức tranh kia, không phải cậu nói ném trong đống rác sao?”

Thật ra Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn nói chuyện buổi trưa, nhưng Trần Ánh Nguyệt đã hỏi, cô suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Buổi trưa tớ đụng phải anh ta, anh ta xách bức tranh đến đó.”

“Tớ thật muốn đến nhà anh ta! Tên khốn nạn Bạc Minh Thành này! Anh ta lấy mặt mũi từ đâu? Anh ta còn là người sao? Cả ngày đều làm chuyện xấu xa!”

Trần Ánh Nguyệt tức giận tới mức phát run, hận không thể trực tiếp đến trước mặt Bạc Minh Thành cho thằng đàn ông chó như anh một cái tát.

Buổi trưa đúng là Thẩm Thanh Ngọc rất tức giận, cô không chỉ tức, còn rất khó chịu, không có tiền đồ suýt rơi lệ ngay trước mặt Bạc Minh Thành.

Nhưng hôm nay nghe Trân Ánh Nguyệt mắng Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc phát hiện vậy mà mình vô cùng bình tĩnh.

Trần Ánh Nguyệt nhìn thấy Bạc Minh Thành là khó chịu, bây giờ còn xảy ra chuyện này, mắng vài câu cũng không hết giận.

Trần Ánh Nguyệt mắng lấy măng để, nghĩ đến vừa rồi Châu Du Dân hỏi vấn đề ngu ngốc, cả người cô ấy cũng không tốt rồi, hận không thể tát một cái: “Tên Châu Du Dân này cũng ngu ngốc!”

Thẩm Thanh Ngọc bị Trần Ánh Nguyệt chọc cười: “Không quan trọng, dù sao cũng qua r “Đã qua ư?”

Trần Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Ngũ tớ đã nói với cậu, vấn đề này không qua được! Bạc Minh Thành quá sỉ nhục người khác, cậu chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày tớ sẽ tìm cơ hội giúp cậu báo thù.”

Thẩm Thanh Ngọc biết lúc này Trần Ánh Nguyệt mắng rất dữ, nhưng trên thực tế, thật sự đến trước mặt Bạc Minh Thành, đoán chừng ngay cả một chữ Trân Ánh Nguyệt cũng không dám nói ra.

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Vậy cậu cứ từ từ tìm cơ hội đi, tớ xã nước trong bồn tắm xong rồi, đi ngâm bồn tắm đây: Trần Ánh Nguyệt sửng sốt: “Cậu bị cảm chưa khỏe, đừng ngâm”

‘Thẩm Thanh Ngọc suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Tớ đã biết, cúp nhé.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trần Ánh Nguyệt cúp điện thoại, còn cảm thấy hơi không thể nuốt xuống.

Nói cho cùng vẫn trách Châu Du Dân, nếu không phải tên chó ngu ngốc kia hỏi ra vấn đề này, có thể tổn thương Tiểu Ngũ sao?

Lúc này tên chó ngu ngốc Châu Du Dân vừa chạy xe đến dưới lầu nhà Bạc Minh Thành, vừa rồi anh ta nói chuyện của Nian với Bạc Minh Thành, lời còn chưa nói hết, Bạc Minh Thành đã cúp điện thoại của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK