Chương 228
“Nian kia có phải tôi hay không?”
Phía trước vừa lúc là đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, Phó Ngọc Hải nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Có quan trọng không?”
Có quan trọng không?
Ngược lại là Thẩm Thanh Ngọc không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi mình như vậy, đột nhiên cô bật cười: “Không quan trọng.”
Cô vừa dứt lời, lân nữa truyền đến giọng nói của Phó Ngọc Hải ở bên cạnh: “Tôi tương đối tò mò là chừng nào thì em muốn nói chuyện yêu đương?”
Thẩm Thanh Ngọc ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn Phó Ngọc Hải: “Tôi cũng muốn biết.”
Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô: “Không sao, lúc muốn nói hãy nhớ nói cho tôi biết, tiếp được mọi lúc.”
Thẩm Thanh Ngọc khế cười, không nói tiếp.
Sau hai mươi phút, xe ngừng lại.
Phó Ngọc Hải cởi dây an toàn: “Tôi tiễn em đi vào.”
Nói xong, anh ta đã xuống xe, che dù đi mấy bước sang chỗ tay lái phụ.
Bên ngoài mưa, bóng đêm rất dày, Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cửa xe bị kéo ra, gió thổi tới có hơi lạnh.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng người xuống xe: “Cảm ơn.”
“Có hơi lạnh, đi vào đi.”
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, hai người cách rất gần, ‘Thẩm Thanh Ngọc liếc thấy bên trong cặp mắt đào hoa kia là mặt của cô.
Cô ngơ ngác một chút, dời ánh mắt đi chỗ khác, đi theo anh ta về nhà.
Bước vào sảnh, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy trên vai bộ âu phục của Phó Ngọc Hải dính không ít nước mưa, dưới người cũng ướt không ít.
Thật ra dù cũng không nhỏ, hai người tới gần một chút, nước mưa cũng không dính lên người Phó Ngọc Hải.
Nhưng Phó Ngọc Hải không như thế, anh ta vẫn giữ khoảng cách một quả đấm với cô.
Thẩm Thanh Ngọc thu ánh mắt, bình tĩnh nói: “Cảm ơn, hôm nào mời anh ăn cơm.”
Phó Ngọc Hải thỏa mãn nở nụ cười: “Đây là em thiếu tôi hai bữa cơm rồi đấy.”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười, đúng lúc cửa thang máy mở ra, cô nhấc chân tiến vào thang máy.
‘Thẩm Thanh Ngọc đứng trong thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, Phó Ngọc Hải ở bên ngoài, tay vẫn cầm cây dù nhỏ nước, mặt mày dịu dàng nhìn cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thanh Ngọc đang nghĩ, nếu như người năm đó chính là Phó Ngọc Hải, có phải mọi thứ sẽ khác không?
Có lẽ cũng không phải, dù sao cậu Phó cũng là một kẻ lăng nhăng.
Thẩm Thanh Ngọc vừa về đến nhà, Trần Ánh Nguyệt đã gọi điện thoại đến.
Vì chuyện gì, tất nhiên Thẩm Thanh Ngọc cũng biết đến.
Cô nhận điện thoại, mở chế độ rảnh tay đi đến quầy bar rót cho mình ly nước nóng: “Muốn nói gì?”