Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 437

Nhưng khi anh nhìn thấy cô cau mày ngẩng đầu lên, anh vẫn ma xui quỷ khiến thế nào mà mở lời, tự lôi kéo mấy lời mời rượu lên người.

Mà những ly rượu kia, vốn dĩ anh có thể uống hai ly lấy lệ rồi sẽ từ chối.

Thế nhưng anh lại không làm vậy, chỉ cần ly được rót đầy là anh sẽ uống, cứ uống như thể đang uống nước vậy.

Bạc Minh Thành cũng không biết bản thân anh muốn làm gì, anh nghĩ đến trong những đoạn tin nhắn kia của cô có một tin nhắn nói rằng: Hôm nay hình như anh uống rất nhiều rượu, anh ấy nhìn mình một cái, không biết là cố ý hay vô ý, nhưng tâm trạng không tệ.

Bên ngoài toilet, trong tầm mắt anh ngoại trừ Lâm Nam Vũ vẫn đi theo anh từ đầu tới cuối thì không có ai cả.

Trước kia Thẩm Thanh Ngọc thật sự thích anh, ngay cả anh chỉ vô tình nhìn lướt qua cô mà cũng có thể làm cho cô vui vẻ như vậy.

Bây giờ anh đã cản rượu giúp cô, có phải cô cũng vui vẻ như vậy không?

Nghĩ tới đây, Bạc Minh Thành khẽ nhíu mày, anh đi đến bồn rửa tay rồi rửa mặt và rửa tay, không hề nói gì, vẻ mặt không chút thay đổi đi ra ngoài.

Lâm Nam Vũ đi theo Bạc Minh Thành chạy ra khỏi toilet, thấy Bạc Minh Thành đứng ở đó sắc mặt ngày càng ảm đạm, vừa mở miệng đã lập tức ngậm lại.

Không thể đụng vào Bạch Minh Thành vào những lúc như thế này.

Bạc Minh Thành đứng ở đó hai giây, lạnh mặt thu hồi tầm mắt, nhấc chân ra khỏi khách sạn.

Anh đi rất nhanh, Lâm Nam Vũ cũng sắp không theo kịp, cậu ta chỉ có thể tăng tốc chạy theo mới miễn cưỡng đi theo bên cạnh Bạc Minh Thành.

Lâm Nam Vũ sửng sốt một chút khi nhìn thấy Bạc Minh Thành dứt khoát đi tới cầu thang, cậu ta muốn mở miệng nhắc nhở có thang máy ở bên cạnh, nhưng mà chờ Lâm Nam Vũ kịp lấy lại tinh thần thì Bạc Minh Thành đã biến mất ở góc cầu thang.

Cậu ta không biết Bạc Minh Thành bị làm sao cả, nhưng tối nay Bạc Minh Thành uống thành dáng vẻ này, Lâm Nam Vũ không dám để cho anh cứ rời đi một mình như vậy.

Lâm Nam Vũ vội vàng đuổi theo, may mà chạy đến lầu một đã nhìn thấy bóng dáng Bạc Minh Thành.

Lúc Bạc Minh Thành đi tới cửa, đúng lúc xe của Thẩm Ngọc Thanh chậm rãi chạy qua trước mặt anh.

Cách cửa sổ xe đang mở một nửa, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung. Bạc Minh Thành nhìn cô thật sâu.

Giống như anh đang chờ cái gì đó, nhưng lại hình như không phải.

Thẩm Thanh Ngọc chỉ nhìn anh một cái sau đó lập tức thu hồi tầm mắt.

Cô tựa lưng vào ghế sau, khẽ nhắm hai mắt lại.

Anh còn chờ gì nữa?

Chờ cô cảm ơn, hay là chờ cô nói xin lỗi đây?

Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhếch miệng, lần đầu tiên cô cảm thấy Bạc Minh Thành tự kỷ như vậy.

Chiếc xe màu đen đã dần biến mất trong tầm mắt, Bạc Minh Thành không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc thật sự không nói một lời mà rời đi như vậy.

Anh giúp cô đỡ rượu, uống một cân rưỡi rượu trắng, nhưng khi cô thấy anh khó chịu nôn mửa, ngay cả khách sáo đi theo quan tâm vài câu cũng không có.

Vừa rồi anh không đi thang máy mà một mạch đi thang bộ để đuổi theo, là vì anh muốn chờ cô nói với anh vài câu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK