Chương 28
Khi hai người đến cửa khách sạn đã là 7 rưỡi tối, bữa tiệc đã diễn ra được 30 phút rồi.
Tối nay toàn bộ các vị thiên kim tiểu thư của Nam Thành đều có mặt, đó đều là những người đã cười nhạo cô, tối nay cô sẽ cho những người đó biết thế nào là cười người hôm trước hôm sau người cười.
Nói ra cũng thật trùng hợp, vừa bước xuống xe, cô đã gặp Tần Minh Tú và Bạc Minh Tâm.
Một người là mẹ chồng cũ, một người là em dâu cũ.
Dưới lớp trang điểm lộng lẫy, Tần Minh Tú và Bạc Minh Tâm thoạt nhìn không nhận ra cô.
Nhìn cô, Tần Minh Tú còn cười tươi và khen ngợi: “Thiên kim tiểu thư nhà ai thế này, lớn lên thật xinh đẹp, lần đầu tiên thấy cô gái xinh đẹp như vậy.”
Bạc Minh Tâm cũng cảm thấy cô thật đẹp: “Mẹ, con cũng thừa nhận chị này thật xinh đẹp, lát nữa vào trong, con phải tìm cách liên lạc với chị ấy để giới thiệu cho anh trai, thế thì mẹ sẽ không cần lo lắng việc không có con dâu nữa rồi!”
Cô và Trần Ánh Nguyệt đi phía trước, vừa đưa giấy mời cho nhân viên kiểm tra, nghe thấy những lời của Tần Minh Tú và Bạc Minh Tâm, cô và Ánh Nguyệt nhìn nhau, cô hơi nhíu mày nhưng cũng không thể quay lại nhìn.
Cô muốn chờ xem, lát nữa Bạc Minh Tâm làm sao hỏi cô cách liên lạc với cô.
Ở thành phố Nam Thành này, địa vị của nhà họ Cảnh chỉ đứng sau nhà họ Bạc, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn có thể nói những người có địa vị ở thành phố này đều đến tham dự.
Cô vừa bước vào hội trường đã gặp vô số “người quen”, những người đó khi nhìn thấy cô đều vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên là phải cảm thấy kinh ngạc rồi, họ vốn nghĩ cô – một kẻ vô danh tiểu tốt tên Thẩm Thanh Ngọc, sau khi đã rời nhà họ Bạc lại càng không là gì, nhưng bây giờ, một người không – là – gì như cô lại xuất hiện trong bữa tiệc này khiến tất cả những người đang có mặt ở đây ai nấy đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh cô, nhìn ánh mắt của những người ở đây, không nhịn được bèn nói một câu: “Bọn họ chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?
Sao mà cứ nhìn cậu chằm chằm thế?”
Cô nhướn mày, lấy hai ly nước ép hoa quả từ người phục vụ vừa đi qua, đưa cho Trần Ánh Nguyệt một ly, cô cúi đầu, uống một ngụm nước ép, cô cười: “Có lẽ là vậy.”
Trần Ánh Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn cô, mặc dù quả thực nói cô là người rất hay tự luyến, nhưng vẻ mặt của cô bây giờ, cũng không hoàn toàn hiện lên vẻ tự luyến thường thấy.
Trần Ánh Nguyệt khịt mũi: “Hiếm gặp sao, thật là khó tin.”
Cô cười, cũng không tiếp lời của Trần Ánh Nguyệt nữa.
Bạc Minh Thành cùng Giang Sơ Ảnh bước vào, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của đám người tại hội trường.
Cô đứng ngoài đám đông đó, nhàn nhạt nhìn Bạc Minh Thành đang bước từng bước vào, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy bình yên đến vậy.
Trần Ánh Nguyệt đứng bên cạnh lại khịt mũi nói: “Tiểu Ngũ, cậu đừng nói gì cả, phải công nhận tên cẩu nam Bạc Minh Thành trông cuốn hút như thế, chẳng trách các tiểu thư của thành phố Nam Kinh này đều muốn gả cho hắn.”
Nghe câu này, cô liếc nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Nhìn tớ giống một người có thẩm mỹ kém à?”
Không thể không nói, ban đầu cô cũng động lòng với anh, khuôn mặt điển trai của Bạc Minh Thành đã chiếm tới 70% trong việc hấp dẫn cô.