Chương 260
Cửa vừa đóng, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành.
Phòng làm việc sau khi bị Trần Ánh Nguyệt vào làm ầm 7 thành một mớ hỗn độn, trên đất toàn là tài liệu Trân Ánh Nguyệt ném.
Bạc Minh Thành nhìn nhưng lại cảm thấy trái tim mình còn rối bời hơn cả đống đồ trên đất.
Anh kéo ngăn tủ, lấy một điếu thuốc bên trong ra, cúi đầu châm.
Sao Thẩm Thanh Ngọc có thể thích anh hơn mười năm được chứ?
Ha, Trần Ánh Nguyệt này phân nửa là đang nói quá rồi.
Nghĩ vậy, Bạc Minh Thành cảm thấy cảm xúc trong đáy lòng mình bình tĩnh hơn đôi chút.
Anh bóp thuốc, gọi vào điện thoại nội bộ của Lâm Nam Vũ: “Cho người vào dọn đẹp đi.”
Nói xong, Bạc Minh Thành dứt khoát cúp điện thoại, cầm áo khoác treo sau ghế, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Lúc Bách Gia Tính nhận được điện thoại của Phó Ngọc: Lam, còn tưởng là bản thân đã nhìn nhầm rồi, nhìn kỹ lần nữa, mới phát hiện cuộc gọi đến đúng là của Phó Ngọc Lam thật, Bách Gia Tính vội vàng ấn nghe: “Xin chào thư ký Phó, là tôi, Bách Gia Tính.”
Lần trước Bách Gia Tính gần như là đã bị Thẩm Thanh Ngọc ấn đầu dạy dỗ một trận, bây giờ lại đối mặt với người của bên Thẩm Thanh Ngọc, dĩ nhiên là đã không còn sự kiêu ngạo lúc trước.
Tuy rằng Phó Ngọc Lam cũng chưa có ấn tượng gì tốt với người nhà họ Phó, nhưng cô ấy đã đi theo Thẩm Quốc Vinh thời gian dài như vậy, nên bất kể là đối với ai, thái độ cũng đều rất đúng mực, lễ phép khách sá: hào ông, thư ký Bách, tôi là Phó Ngọc Lam, thư ký của cô Thẩm. Cô Thẩm muốn gặp mặt ông cụ Bạc, không biết tối nay có tiện hay không?”
Lời này của Phó Ngọc Lam lại làm cho Bách Gia Tính có hơi ngạc nhiên, chuyện Thẩm Thanh Ngọc chủ động hẹn ngày gặp mặt đúng là khiến cho người khác bất ngờ, nhưng Bách Gia Tính cũng không dám cho đáp án ngay vào lúc này: “Thư ký Phó, tôi còn phải hỏi thăm ý kiến của ông cụ, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại lại cho cô được chứ?”
“Được, phiền ông.”
Cúp điện thoại, Bách Gia Tính lập tức đi tìm Bạc Vĩnh Cơ.
Bạc Vĩnh Cơ nghe Bách Gia Tính nói xong, lập tức võ đùi đáp lại: “Gặp, sao lại không gặp chứ?”
Nói xong, Bạc Vĩnh Cơ còn có mấy phần đắc ý: “Tôi đã nói, con bé Thẩm này, chỉ là quá kiêu ngạo, ông thấy không, chúng ta yếu thế thêm vài lần, chẳng phải là con bé chịu xuống nước rồi đó sao!”
Lúc trước còn có một Lâm Mai Chi, thái độ của Bạc Vĩnh €ơ đối với Thẩm Thanh Ngọc dĩ nhiên là khác với mọi khi.
“Đi trả lời cho thư ký của Thẩm Thanh Ngọc đi, để cho tối nay con bé tới nhà họ Bạc ăn một bữa cơm.”
Đến lúc đó, ông ta lại bảo cả Bạc Minh Thành trở về, hai người trẻ tuổi gặp mặt nhau nhiều hơn, ít nhiều gì cả hai có thể bén ra tia lửa, huống chỉ, vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc đã thích Bạc Minh Thành rồi!
Ông cụ Bạc càng nghĩ càng vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng sâu thêm vài phần.
Nhưng Bách Gia Tính ở bên cạnh lại hơi khó xử: “Ông cụ, tôi nghe ý của thư ký Phó, rất có thể là cô Thẩm mời chúng ta ăn cơm”
“Mời ăn cơm” và “Tới cửa ăn cơm” này có thể khác nhau rất nhiều!
Ông cụ Bạc ngẩn ra một lát, lấy lại tinh thần, khẽ phất tay: “Thôi cũng được, người trẻ tuổi đúng là hăng hái.”