Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192

Hai cô gái trẻ kia đã quan sát Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc rất lâu, mới vừa rồi còn âm thầm nói với nhau rằng trông hai người thật là ngọt ngào, đúng lúc lại gặp được cặp đôi người qua đường này đến nhờ trợ giúp, hai cô không hề nghĩ ngợi đã lập tức đồng ý luôn.

Khi cô gái trẻ lấy thuốc xong quay trở lại, không nhịn được liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc đang vùi đầu vào trong ngực của Phó Ngọc Hải.

€ó lẽ là bởi vì ngủ quên, cho nên mặt của Thẩm Thanh Ngọc cũng lộ ra hơn phân nửa, mặc dù chỉ có hơn một nửa, nhưng cũng nhìn ra được, giá trị nhan sắc của đối phương tất cao.

“Hai người thật là ngọt ngào quá đi, mới vừa rồi bọn em có len lén chụp một bức ảnh của hai người, có thể đăng lên trên mạng xã hội không?”

Phó Ngọc Hải hơi nhướn mày lên, ôn hòa nhìn hai người: “Bạn gái tôi có hơi khiêm tốn, tốt nhất vẫn không nên thì hơn. Cảm ơn hai người, cô ấy đang rất không thoải mái, tôi đưa cô ấy quay về trước!”

Mặc dù hai người có chút tiếc nuối, nhưng cũng bày tỏ mình đã hiểu: “Được thôi, được thôi.”

Phó Ngọc Hải hơi mỉm cười, ôm Thẩm Thanh Ngọc rời khỏi bệnh viện.

Cũng thật là trùng hợp, mới vừa đi tới cửa bệnh viện, Phó Ngọc Hải lại đụng phải Bạc Minh Thành cũng đang ôm một người phụ nữ trên tay.

Nếu như Phó Ngọc Hải không nhận nhầm, người phụ nữ ở trong ngực Bạc Minh Thành, có lẽ chính là Lâm Mai Chỉ kia.

Rõ ràng, Bạc Minh Thành cũng không nghĩ đến sẽ đụng phải Phó Ngọc Hải ở nơi này, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh ta đang ôm Thẩm Thanh Ngọc trong ngực.

Thẩm Thanh Ngọc ở trong ngực của Phó Ngọc Hải đã ngủ, chỉ lộ ra ngoài một nửa khuôn mặt.

Chú ý tới tầm mắt của Bạc Minh Thành, Phó Ngọc Hải ôm Thẩm Thanh Ngọc hơi nghiêng mình sang một góc khác, dứt khoát ngăn cản tầm nhìn của anh.

Đi theo ngay sát phía sau lưng Bạc Minh Thành còn có Lâm Mai Phương, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang ngủ yên ở trong ngực Phó Ngọc Hải, phản ứng đầu tiên của Lâm Mai Phương là ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên cô ta xông thẳng tới bên cạnh Phó Ngọc Hải, giơ tay lên lôi kéo Thẩm Thanh Ngọc: “Rốt cuộc cô đã nói điều gì với Mai Chỉ?”

Phó Ngọc Hải không tránh kịp, Thẩm Thanh Ngọc bị Lâm Mai Phương lôi qua kéo lại, Thẩm Thanh Ngọc đang ngủ bất chợt giật mình tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong mắt, bên tai là lời tra hỏi điên cuồng của Lâm Mai Phương, Thẩm Thanh Ngọc cau mày, trong lúc nhất thời không phản ứng lại kịp.

‘Thẩm Thanh Ngọc khẽ cử động thân người, lúc này cô mới nhớ ra là mình vẫn đang được Phó Ngọc Hải ôm trên tay, cô giấy giụa muốn đi xuống, đột nhiên một giọng nam quen thuộc vang lên: “Đủ rồi! Đi xem tình hình của Lâm Mai Chi trước hẳn nói saul”

Bạc Minh Thành lạnh lùng quát Lâm Mai Phương một tiếng, nói xong, tầm mắt anh quét về phía Thẩm Thanh Ngọc, ôm Lâm Mai Chỉ đi nhanh vào trong bệnh viện. Lâm Mai Phương vừa không ngừng khóc vừa đuổi theo sau lưng Bạc Minh Thành, đi như chạy vào bên trong bệnh chạy.

‘Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hai người kia, tâm mắt rơi vào bên cổ tay đang buông thống xuống của Lâm Mai Chi, phía trên đó đang quấn một dải khăn lụa.

Ban đầu Thẩm Thanh Ngọc cho rằng đó là một chiếc khăn lụa màu đỏ, cho đến khi cô nhìn thấy một giọt máu nhỏ.

xuống từ chiếc khăn lụa ấy, Thẩm Thanh Ngọc mới ý thức được, đó không phải là một chiếc khăn lụa màu đỏ, đó là chiếc khăn lụa đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK