Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59

Đàm Anh Phương mỉm cười, cũng không để ý tới sự chế giêu của Thẩm Thanh Ngọc: “Giảm 50% thôi.”

Trần Ánh Nguyệt nhảy dựng lên, gõ đầu Đàm Anh Phương một cái: “Đúng là gian thương.”

Thẩm Thanh Ngọc cầm thẻ, xua xua tay nói: “Thôi bọn tớ đi đây, lúc khác nói chuyện tiếp nhé.”

Đúng lúc này, Châu Du Dân và Bạc Minh Thành bước ra khỏi quán bar.

Nhìn thấy cô, Châu Du Dân vội vây tay nói: “Thẩm Thanh Ngọc!”

Cô liếc nhìn bọn họ, nhướng mày trả lời: “Hoá ra là cậu Châu, thật trùng hợp.”

Nói xong, cô liền bước vào trong xe của mình.

Còn Bạc Minh Thành, người đang đi bên cạnh Châu Du Dân, cô từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn anh lấy một cái.

Chiếc xe màu xanh lam rất nhanh đã biến mất khỏi tâm mắt, Châu Du Dân nhíu mày: “Sao trước đây mình không phát hiện ra Thẩm Thanh Ngọc cũng có cá tính như thế này nhỉ?”

Trần Ánh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta rồi nói: “Vì trước đây anh bị mù chứ sao nữa.”

Nói xong, cô ấy lướt qua người Bạc Minh Thành, trước khi hoàn toàn rời khỏi đó còn không quên hừ một tiếng.

Cũng đúng thôi, ai bảo cô là bạn thân của Trần Ánh Nguyệt cơ chứ, mà cô ấy không phải là người hay nhường nhịn giống cô, vì thế trong mắt cô ấy Bạc Minh Thành luôn là một tên đáng chết.

Trần Ánh Nguyệt lại lườm Châu Chu Dân một cái rồi mới lên xe rời đi.

Bỏ đi, không thèm tính toán với đám người đó nữa.

Châu Chu Dân bị ánh mắt đó làm cho sững sờ, anh †a muốn nói vài câu phản bác lại nhưng Trần Ánh Nguyệt và những người khác đều đã lên xe đi rồi.

Anh ta chỉ đành nuốt lại những lời còn chưa kịp nói, quay đầu nhìn về phía Bạc Minh Thành: “Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi còn không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái, cảm thấy thế nào, Minh Thành?”

Bạc Minh Thành lạnh lùng hừ một câu: “Cút đi.”

Châu Du Dân cười cười: ‘Không cần phải tức giận như vậy.”

Bạc Minh Thành cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, bước chân đi về phía xe của mình.

Lần sau anh nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện cùng tên Châu Chu Dân này nữa.

Đúng lúc này, Phó Ngọc Hải cũng vừa bước ra từ quán bar, nhìn thấy Bạc Minh Thành anh ta ngay lập tức nở một nụ cười nửa miệng, giọng khiêu khích: “Có một câu mà tôi luôn muốn hỏi cậu hai Bạc Minh Thành đây.”

Châu Du Dân biết Phó Ngọc Hải luôn thích đối đầu với Bạc Minh Thành, lúc này mà chạy quá đó, có lẽ cũng chọc tức tên họ Phó kia được vài câu.

“Cậu Phó đây chưa tốt nghiệp sao?

Sao mà từ sáng đến tối lúc nào cũng có chuyện đi hỏi người khác thế?”

Phó Ngọc Hải liếc Châu Chu Dân một cái, nụ cười nửa miệng trên mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, anh ta lại nhìn về phía Bạc Minh Thành rồi hỏi: “

Không biết cậu hai nhà họ Bạc mắt bị hỏng chỗ nào, mà lại ly hôn với một cô gái tốt như Thanh Ngọc vậy?”

Sắc mặt anh trầm xuống, nhìn thẳng vào Phó Ngọc Hải, nói: “Tôi cũng không biết cậu Phó đây mắt kém đến thế nào mà lại cho răng Thẩm Thanh Ngọc tốt đẹp như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK