Chương 336
“ð”
‘Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng: “Xin lỗi tôi đã nghe được, vậy anh có thể rời đi chưa?”
Bạc Minh Thành cứng đờ, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, ý tứ rất rõ ràng.
‘Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn về phía Phó Ngọc Hải: “Cậu Phó, làm phiền anh cũng đi đi.”
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại: “OK.”
Anh ta nói xong, quay người đi.
Nhưng mà Bạc Minh Thành lại không đi, Thẩm Thanh Ngọc không quan tâm anh nữa, đi vào cửa hàng giá rẻ tùy tiện lấy một gói băng vệ sinh, sau khi trả tiền thì trở về.
Lúc Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ cửa hàng giá rẻ, Bạc Minh ‘Thành gọi cô một tiếng: “Thẩm Thanh Ngọc.”
Cô dừng lại, nhưng không quay đầu: “Còn có chuyện khác sao?”
“Cô..
Còn thích tôi không? Nhưng mà lời đến miệng, Bạc Minh Thành lại không hỏi: “Không có gì, ngủ ngon.”
‘Thẩm Thanh Ngọc không đáp lời anh, nhấc chân đi vào đường lớn, một đường tiến vào thang máy.
Về phần Bạc Minh Thành muốn nói gì đó lại thôi, thật xin lỗi, cô không muốn biết.
‘Thẩm Thanh Ngọc trở về, đêm khuya trên đường phố không có một ai, con đường đi về nhà cũng không có một ai, giờ này không còn người buôn bán, cũng chỉ còn lại cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi vào thôi.
Ngược lại là Phó Ngọc Hải rất nghe lời Thẩm Thanh Ngọc nói, bảo anh ta đi, người đã đi.
Khóe miệng Bạc Minh Thành giật giật, đưa tay sờ túi, lại phát hiện thuốc lá không ở đó.
Anh nhìn thoáng qua cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ cách đó không xa, cuối cùng vẫn không đi qua, quay người trở về trên xe.
Mấy phút sau, xe con màu đen chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, vào dòng xe cộ, cuối cùng chạy xa không thấy nữa.
Thẩm Thanh Ngọc thay băng vào lần nữa trở lại trên giường, dù sao ngày mai là thời gian làm việc, cô còn phải dậy sớm.
Nhưng trong bụng đau đớn co rút khiến cô không có cách nào chìm vào giấc ngủ, trước kia cho tới bây giờ Thẩm Thanh Ngọc đều không đau bụng kinh, nhưng từ buổi tối hơn một năm trước, cô vì cứu Lâm Mai Phương trời lạnh nhảy vào bể bơi lại quỳ một đêm dưới cơn mưa to, sau đó cô bắt đầu đau bụng kinh.
Hơn một tháng nay rất bận rộn, có khi về tắm đã ngủ thiếp đi, tỉnh lại nước cũng lạnh, lần này hiển nhiên bà dì còn muốn hung ác hơn so với tháng trước.
Tháng sáu Lâm thành sắp vào mùa hè, trong phòng còn hơi lạnh, nhưng Thẩm Thanh Ngọc nằm ở trên giường lại bị đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Lúc chuông cửa vang lên, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn động.
Trong bụng cô như bị người ta thả máy trộn bê tông, co rút quấy rối đau đớn khiến cô suy nghĩ cũng đặc biệt chậm.
Chỉ là rất nhanh, chuông cửa lại vang lên.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, không biết đêm hôm khuya khoắt, ai không thức thời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác như thế.
Cô cắn môi, xuống giường mang dép lê ra khỏi phòng.
Mở cửa, khi nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi ngơ ngác: “Đã trễ như vậy, cậu Phó không ngủ được à?”