Chương 114
Sau khi hất hết, cô nhìn hai người rồi cong môi: “Thực xin lỗi, cô La và cô Lương, hôm nay tâm trạng không tốt, tính tình hơi nóng nảy một chút.”
Giọng điệu của cô giống hệt như lúc họ xin lỗi vừa rồi, vì sự có mặt của Phó Ngọc Hải, Lương Hải Quỳnh và La Ngọc Bích không tiện nói gì cả, họ chỉ biết nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Không biết Lương Hải Quỳnh thấp giọng nói gì, tóm lại không phải là chuyện tốt, hai người nhìn nhau rồi xoay người rời đỉ.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của bọn họ, hừ nhẹ một tiếng: “Chạy nhanh đấy.”
Nếu có lần sau thì sẽ không chỉ đơn giản là tạt rượu vang đỏ vào mặt họ đâu.
Gô thu hồi ánh mắt, phát hiện Phó Ngọc Hải đang nhìn mình, Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Có phải đột nhiên anh Phó nhận ra tính tình tôi không tốt không?”
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày, đôi mắt đào hoa nhìn cô mỉm cười: “Thật sao? Tôi không nghĩ vậy.
Thẩm Thanh Ngọc liếc anh ta một cái, cười cười: “Tôi về đây, anh Phó cứ tự nhiên.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Hai người vừa mới đi ra từ trong khu vườn nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc đã gặp phải Bạc Minh Thành trước mặt.
Bạc Minh Thành nhìn cô rồi cười một cách khinh bỉ: “Anh Phó, anh xem đây là loại phụ nữ nào?”
Lời anh vừa thốt ra tràn đầy sự ác ý.
Ngay khi Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy anh, nụ cười trên gương mặt cũng dần tát.
Trước đây Bạc Minh Thành luôn nhắm mắt làm ngơ với cô, bây giờ lại muốn thẳng tay dung dao đâm xuyên tim cô.
“Dù sao vẫn tốt hơn so với Lâm Mai Phương.”
Phó Ngọc Hải nói xong, cúi đầu nhìn cô hỏi: ‘Sao Vậy, cô cảm thấy bản thân kém hơn so với Lâm Mai Phương sao?”
Thẩm Thanh Ngọc bồng giật mình khi nghe anh ta nói: “Đương nhiên không phải.”
Vừa nói xong cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành với vẻ giêu cợt: “Tôi chỉ nghĩ, sao tôi có thể so với con chó con mèo được chứ.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, sau đó trực tiếp bước qua Bạc Minh Thành.
Phó Ngọc Hải liếc nhìn Bạc Minh Thành: “Mọi thứ khác của cậu Phó đều rất tốt, nhưng ánh mắt của anh lại giống như mù.”
Nói xong, khóe miệng anh cong lên một nụ cười lạnh, sau đó đi theo Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc mặt không biến sắc đi một mạch trở về sảnh tiệc, Phó Ngọc Lam bước tới, ánh mắt cô ấy dừng trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc. Cô ấy không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, Phó Ngọc Lam đã phản ứng lại: ‘Cô Thẩm, tài xế đang ở cửa.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc không vội, chậm rãi gật đầu: ‘Đi thôi.”
Phó Ngọc Hải bước vào sảnh tiệc chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc.
Đôi mắt đào hoa hơi động, anh ta nhấc chân đi theo: “Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra khỏi sảnh tiệc, nghe thấy tiếng Phó Ngọc Hải gọi mình, cô hơi dừng lại và quay lại nhìn anh ta: “Anh Phó?”
“Em về ư?”
“Đúng vậy.”
Cô lên tiếng, nét mặt giữa lông mày và đôi mắt có chút tái nhợt.