Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 368

Sau đó, khi phát hiện ra bức tranh và cả tập truyện tranh trên mạng, anh mới biết Thẩm Thanh Ngọc thích anh nhiều năm như vậy. Tuy nhiên, những thứ này không có sức đả kích lớn như những tin nhắn anh thấy ngày hôm nay.

Nghĩ đến quá khứ, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc chưa từng có, giống như cơn cuồng phong cuộn trào trong anh.

Lâm Nam Vũ nhận được một cuộc gọi nội bộ, trái tim cậu †a nảy lên một cái, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Bạc Minh Thành rất tệ, nếu không cần thiết, cậu ta thật sự không muốn vào phòng làm việc.

Nhưng bây giờ, đây không còn là vấn đề cậu ta muốn hay không, Bạc Minh Thành gọi cậu ta vào trong đó.

Lâm Nam Vũ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, gõ cửa phòng làm việc: “Tổng giám đốc Bạc?”

Lâm Nam Vũ bước tới bàn làm việc, dè dặt gọi một tiếng.

Bạc Minh Thành đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu bấm…một chiếc điện thoại cục gạch?

Lâm Nam Vũ hơi khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, đợi hai giây vẫn không thấy Bạc Minh Thành có phản ứng gì, cậu ta đành phải gọi lại: “Tổng giám đốc Bạc?”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Nam Vũ, Bạc Minh Thành mới thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Chuyện trên mạng, cậu giúp tôi đè xuống.”

Lâm Nam Vũ gật đầu: “Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Bạc Minh Thành nhìn cậu ta, một lúc lâu sau đột nhiên hỏi: “Cậu đã từng thích một người trong mười năm chưa?”

Lâm Nam Vũ không biết tại sao Bạc Minh Thành lại đột nhiên hỏi tới chuyện tình cảm của mình, cậu ta hơi do dự: “Tổng giám đốc Bạc, tôi không chuyên tâm được như thế, chưa từng thích ai lâu như vậy.”

“Vậy cậu cảm thấy một người thích ai đó hơn mười năm có dễ dàng buông tay không?”

“Đương nhiên là không, nếu có thể thích một người hơn mười năm, thì người này nhất định rất chung tình, người chung tình thường rất cố chấp, ngoài miệng nói không thích nhưng thực ra trong lòng vẫn không bỏ xuống được.”

Nghe được những lời này của Lâm Nam Vũ, Bạc Minh Thành hơi ngẩn người một chút.

Không thể bỏ xuống được sao?

Thật sự là như vậy sao? ï “Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi.”

Cũng không biết có phải là ảo giác không nhưng Lâm Nam Vũ luôn cảm thấy lúc này Bạc Minh Thành hơi kỳ quái.

Hình như tâm trạng đã tốt hơn?

Mà hình như cũng không phải vậy.

Dù sao thì cũng không còn đáng sợ như trước.

Tất nhiên, Bạc Minh Thành chỉ là bớt đáng sợ chứ vẫn đáng sợ như cũ.

Lâm Nam Vũ không dám khiêu chiến với quyền thế, đáp một tiếng rồi xoay người ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành trong phòng làm việc.

Bạc Minh Thành lại liếc nhìn chiếc điện thoại trên mặt bàn, một lúc sau, cất điện thoại vào túi.

Có thể cậu ta nói đúng, tình cảm hơn mười năm, Thầm ‘Thanh Ngọc sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Vấn đề trên mạng liên quan tới mảnh đất ở Bắc Thành nhanh chóng được Lâm Nam Vũ đè xuống, Bách Gia Tính mới cho người tung tin lên trong vài giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK