Chương 97
Phó Ngọc Hải nhìn chiếc xe của cô xa dân mới lên xe riêng của mình bảo tài xế lái đi.
Thẩm Thanh Ngọc uống rượu, bên trong xe ngột ngạt khiến cô không nhịn được hạ cửa sổ xuống, gió thổi đến ập vào mặt cô, giống như là dùng hết sức để tát, trên mặt rất đau.
Nhưng không chỉ có khuôn mặt đau, mà trái tim cô cũng đau.
Đúng là không có chút tiên đồ nào mà, Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc tự măng mình trong lòng, cô nhắm hai mắt lại, mặc cho men rượu đối kháng với cơn gió ngoài cửa sổ.
Gió thổi suốt quãng đường, khi về đến dưới lầu căn hộ, đầu cô đã đau kinh khủng.
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy chìa khóa từ tài xế, cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, gửi một tin nhán cho thư ký Phó sau đó mới bước vào thang máy.
Trong thang máy rất bức bối, khi đến lâu một, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc có ý muốn hút thuốc.
Cô chưa từng hút thuốc, thỉnh thoảng Trần Ánh Nguyệt có hút một chút, nhưng cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi cửa căn hộ đã nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Cô ngước mắt nhìn sang, nhận ra đó là Phó Ngọc Hải: “Anh Phó?”
“Em định đi đâu?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải một giây: “Anh có thuốc lá không?”
“Muốn hút à?”
Đôi mắt đào hoa của anh ta cười nhạt, anh ta không hỏi tại sao cô lại muốn hút thuốc, mà chỉ hỏi là cô có muốn hút hay không.
Thẩm Thanh Ngọc cười gật đầu: “Muốn.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô cười rồi vây tay với cô: “Đến đây.”
Thẩm Thanh Ngọc không nhúc nhích, đè lại túi xách trên vai sau đó xoay người đi ra ngoài: “Tôi cũng không có nói là muốn đi cùng anh Phó.”
Cô chỉ đơn thuần muốn hút một điếu thuốc thôi.
Nghe những lời cô nói, Phó Ngọc Hải bật cười, khi anh ta cười đôi mắt đào hoa cũng theo đó cong lên, môi mỏng hơi nhếch, thấp thoáng có chút vẻ xấu xa. Nếu như bây giờ cô là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, Phó Ngọc Hải chỉ cân ngoắc ngoắc ngón tay là cô có thể đi theo anh ta ngay.
Nhưng tiếc là cô không phải như thế.
“Chẳng lẽ em định đứng ở đây hút thuốc ư?”
Thẩm Thanh Ngọc sửng sốt, sau đó mới nhận ra mình đang đứng ở cửa căn hộ.
Quả thật đây không phải là một nơi lý tưởng để hút thuốc.
“Thế thì phải đi đâu?”
Cô nâng túi, nhấc chân bước đến bên cạnh anh ta.
Phó Ngọc Hải quay đầu liếc nhìn cô: “Không cần đi xa, xe của tôi đậu ở phía trước.”
Nói xong, anh ta đi vài bước đến chiếc xe thể thao có chút huênh hoang của mình, mở cửa xe đợi cô: “Lên xe đi”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nhìn anh ta một cái, dường như Phó Ngọc Hải đã biết cô đang nghĩ gì trong đầu: “Đừng nhìn tôi như vậy, nó khiến tôi có cảm giác như mình đang dụ dỗ một cô gái ngây thơ vô tội vậy.”
Thẩm Thanh Ngọc cười nhẹ, nghiêng người ngồi Vào trong xe.
Phó Ngọc Hải đóng cửa xe, bước nhanh sang bên cạnh ngồi vào ghế lái.