Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 130

“Châu Du Dân?”

Nhìn thấy cặp mắt đen u ám kia, Châu Du Dân thấy lạnh cả sống lưng: “Cậu cứ xem như tôi tự biên tự diễn đi.”

Hôm nay Đàm Anh Phương hào phóng mời Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm tất nhiên là có mục đích, bây giờ quán bar của cô ấy làm ăn phát đạt, cô ấy cũng nếm được vị của tiền. À không, là vị của thành công, cho nên muốn mở chỉ nhánh.

Đàm Anh Phương đã tìm xong vị trí mở chỉ nhánh, một khu giải trí có địa thế vô cùng tốt, cô ấy sang lại một quán thịt nướng, nhưng lại cảm thấy chỗ đó hơi nhỏ, nên sang tên lầu dưới luôn, làm thông hai †âng.

Nhưng vấn đề là người bán không cho cô ấy mở thông các tầng.

Nghe đến đó, xem như là Thẩm Thanh Ngọc đã hiểu được: ‘Ý của cậu là kêu tớ đi tìm Phó Ngọc Hải?”

Đàm Anh Phương vừa rót trà vừa cười nói: “Đó là khu sản nghiệp thuộc sở hữu của Phó Thị, chắc chản cậu cả Phó có tiếng nói ở đó.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn tách trà được đưa tới trước mặt mình, cô nhịn không được cười một tiếng: “Sao cậu lại nghĩ răng Phó Ngọc Hải có thể giúp tớ chuyện này?”

Đàm Anh Phương cười một tiếng: “Đây không phải là chuyện mà ai cũng biết sao, Phó Ngọc Hải thích cậu.

Mặt Thẩm Thanh Ngọc hơi nóng lên: “Tin nhảm thôi.”

Đàm Anh Phương cũng biết bữa cơm của cô ấy không thể nào khiến cho Thẩm Thanh Ngọc ‘khuất phục”, nên cô ấy lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị xong từ trước: “Tớ cho cậu năm phần cổ phần.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy, nở nụ cười: ‘Nếu là hợp tác, tớ gửi thêm cho cậu một trăm vạn nếu cậu cho tới mười phân?”

Đàm Anh Phương ngây ra: “Thành giao!”

Cô ấy nói xong ngừng lại một chút: “Việc này không nên chậm trễ, tớ nghe nói hôm nay Phó Ngọc Hải có một bữa tiệc ở chỗ này, không bảng chúng ta tới cửa ôm cây đợi thỏ đi?”

Thẩm Thanh Ngọc: ‘…”

Thẩm Thanh Ngọc từ chối hành vi há miệng chờ sung thế này, nhưng Đàm Anh Phương và Trần Ánh Nguyệt cậu một câu tớ một câu ở bên tai cô, cuối cùng cô thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng ăn xong rồi đến đại sảnh khách sạn đợi.

Thẩm Thanh Ngọc lớn thế này rồi, đây là lân đầu cô làm chuyện ngớ ngẩn như vậy.

Không biết Đàm Anh Phương nói gì với cô lễ tân kia, ba người ngồi chẳng được bao lâu thì cô lễ tân đã mang trà nóng và bánh ngọt đến.

Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng: “Phục vụ ở đây tốt thật đấy.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Đàm Anh Phương: “Tớ chỉ đợi mười lăm phút thôi.”

Sau mười lăm phút mà không thấy Phó Ngọc Hải, vậy thì không phải cô không giúp mà là trời không giúp.

Đàm Anh Phương nghe cô nói thế thì hơi biến sắc: “Gó phải mười lăm phút hơi ngắn không?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, khẽ cười: “Hoặc là giờ tớ đi nhé?”

Đàm Anh Phương vội giơ tay ấn cô ngồi xuống: “Tớ thấy mười lăm phút đủ rồi, đủ rồi!”

Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười, không biết Đàm Anh Phương say mê kiếm tiền từ khi nào. Phải biết là lúc học đại học, mục tiêu của cuộc đời Đàm Anh Phương chính là cưới một cậu ấm môn đăng hộ đối, cả đời làm con sâu gạo ăn chùa uống chùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK