Chương 292
Trong đôi mắt hạnh của Dung Lam Lê tràn ngập ý cười, vẻ mặt thân thiện nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cùng nhau uống một ly chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng cười, chỉ có điều nụ cười của cô nhạt hơn rất nhiềt hông đâu, tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa.”
ôi nói xong, nhìn sang Phó Ngọc Hải vẫn chưa nói tiếng nào bên cạnh Dung Lam Lê: “Cậu Phó, cô Dung, tôi đi trước.
đây”
Bất chợt gặp phải Phó Ngọc Hải và tình yêu mới của anh ta, Trần Ánh Nguyệt quảng luôn mười lăm vạn kia ra sau đầu, thấy Thẩm Thanh Ngọc nói đi là đi, cô ấy sững người trong giây lát, tưởng rằng Thẩm Thanh Ngọc bị kích thích đến đau lòng, cô ấy trừng Dung Lam Lê với Phó Ngọc Hải một cái rồi vội vàng cất bước đuổi theo.
“Tiểu Ngũ, xảy ra chuyện gì vậy, tên Phó Ngọc Hải kia chẳng phải đang theo đuổi cậu sao?”
Nghe Trần Ánh Nguyệt nói thế, Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Ồ, quên nói với cậu, cậu Phó đã không còn theo đuổi tớ từ lâu rồi.”
Trần Ánh Nguyệt sững sờ trong giây lát mới phản ứng lại, không khỏi phỉ nhổ một tiếng: “Cái tên cặn bã này.”
Thẩm Thanh Ngọc tranh cãi: “Chẳng phải trước đây cậu nói cậu Phó rất tốt hay sao?”
“Anh ta đa tình quá! Đàn ông đa tình thì có tác dụng gì?”
Trần Ánh Nguyệt lại mắng thêm một câu: “Tiểu Ngũ, chắc cậu không có cảm giác gì với anh ta đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe đã biết Trần Ánh Nguyệt lại nghĩ nhiều rồi: “Cậu giàu trí tưởng tượng như vậy, sao không viết tiểu thuyết đi?”
‘Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa mở cửa xe: “Tớ phải trở về lấy tài liệu, đừng có đi theo.”
“Không phải chứ, bây giờ là thời gian tan ca, cậu tăng ca cái gì hả?”
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn cô ấy, chỉ cắm chìa khoá vào rồi khởi động xe: “Hưởng thụ niềm vui của việc kiếm tiền”
Cá mặn Trần Ánh Nguyệt.
Cùng lúc đó, trong quán bar.
Dung Lam Lê đứng hết mấy giây, thấy Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh vẫn không quay đầu thì nhịn không được mà bật cười: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi.”
Phó Ngọc Hải thu lại ánh nhìn, lúc này mới nhìn sang Dung Lam Lê: “Tôi cũng đã cùng chị đến quán bar rồi, chị cũng thấy rồi, nên đi rồi chứ, chị dâu?”
Cái tên Phó Ngạn Đình kia có máu ghen đáng sợ vô cùng, nếu để bị phát hiện thì có trò hay để xem rồi.
Dung Lam Lê dường như không nghe thấy lời nói của Phó Ngọc Hải, cô ta thu lại ánh mắt bước vào trong.
Không phải cô ta cứ muốn đối đầu với Phó Ngọc Hải, nhưng cái miệng này Phó Ngọc Hải bình thường cái gì cũng nói được, nhưng cứ có chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Ngọc là Dung Lam Lê lại không hỏi được gì.
Dung Lam Lê chỉ đơn thuần là tò mò về Thẩm Thanh Ngọc, còn không tò mò được sao?
Phó Ngọc Hải vì người này đã nửa năm không giúp cô ta dân theo người mới rồi.
Không giúp thì không giúp thôi, ít nhiều gì cũng phải thoả mãn tính nhiều chuyện này của cô ta chứ, nhưng Phó Ngọ Hải ngoài cười ra thì không chịu nói gì hết.
Thấy Dung Lam Lê đi vào bên trong, cậu Phó đau hết cả đầu, chỉ đành theo vào trong.
Dung Lam Lê chọn chỗ ngồi, chuẩn bị đêm nay sẽ ở nơi đây uống đến không say không về.