Chương 79
Thẩm Thanh Ngọc không thấy thích, tùy tiện chọn một chiếc trong tủ nhà cô cô thì cũng là tác phẩm kinh điển, có giới hạn, các mâu mới không có ở trong nước. Bà Thẩm cũng cho người treo đầy trong tủ quần áo của cô, Thẩm Thanh Ngọc hoàn †oàn không cần mua túi.
Thẩm Thanh Ngọc sảng khoái đi thanh toán, đi ăn thịt nướng với Trân Ánh Nguyệt. Tám giờ tối, cô xuống xe thể thao cao cấp của Trần Ánh Nguyệt: “Về đi, cẩn thận một chút.”
Trần Ánh Nguyệt để lại một nụ hôn gió: ‘Ngủ ngon.”
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, nhìn thấy xe cô ấy dần dần đi xa, sau đó mới xoay người trở lại nhà ở.
Ừm, hôm nay là một ngày vui vẻ.
Gon người Phó Ngọc Hải… Cũng có chút thú vị.
Trước đây cô nói cô không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, nên anh ta không theo đuổi cô nữa, ngay cả những tin đồn thất thiệt trên mạng cũng rút lui.
Hôm đó anh ta nhớ rất rõ cuộc cá cược giữa hai người ở trường đua ngựa, còn có ngày hôm đó, anh †a gọi điện thoại nhắc cô đừng quên.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không phải không chịu được thua, cô cũng không định thua rồi thất hứa.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc gọi điện cho Phó Ngọc Lam, nhờ cô ấy giúp cô chuẩn bị một bộ lễ phục.
Sau khi gọi xong, bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày: “Vào đi”
Phó Ngọc Lam cầm đồ chuyển phát nhanh đi vào: “Cô Thẩm, đây là đồ chuyển phát nhanh của chị.”
“Của chị?”
Cô có mua gì đâu.
“Đúng vậy, bên trên có ghi tên của anh Phó.”
Thẩm Thanh Ngọc chép miệng: “Giúp chị mở ra xem thử”
“Vâng.”
Mở đồ chuyển phát nhanh ra, bên trong lại là một chiếc váy cao cấp.
Trong hộp còn có một tấm thẻ của Phó Ngọc Hải để lại: “Cho tôi một trái đào, tôi trả lại bằng cây mận.”
Thẩm Thanh Ngọc cười nhẹ, đặt tấm thẻ qua một bên: “Không cần đặt lễ phục nữa.”
Cũng rất chu đáo đấy.
Buổi tiệc tối ngày hôm đó, lúc sáu giờ, xe của Phó Ngọc Hải đã đợi sẵn dưới lâu.
Thẩm Thanh Ngọc còn chưa kịp thay bộ lễ phục thì đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải mặc một bộ âu phục màu trắng đứng bên cạnh chiếc xe Porsche Cayenne từ xa, một tay bỏ vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa với nụ cười ẩn giấu ánh sáng, đôi môi cười mà như không cười: “Không ngại thì đi ăn cơm tối cùng nhau?”
Thẩm Thanh Ngọc đã gặp qua không ít đàn ông đẹp trai xuất sắc, nhưng phải công nhận, khuôn mặt của Phó Ngọc Hải là khuôn mặt trời phú, nhất là lúc đôi mắt đào hoa mỉm cười nhìn người khác dễ khiến trái tim rạo rực.
Dáng vẻ cô ngay ngắn, nhìn vào mắt anh ta rồi cười: “Được”
Phó Ngọc Hải có thể ở giữa trắm khóm hoa vốn không phải chỉ là hư danh. Sau khi ăn tối xong, anh †a còn nhớ cô vẫn chưa trang điểm nên đưa cô đến tiệm trang điểm rồi thay lễ phục.